Linh Cảnh Hành Giả

Chương 89: Anh linh (1)

Đang nói, cửa chống trộm truyền đến tiếng vang “tít”, tiếp theo tay nắm cửa bị vặn ra.
Trương Nguyên Thanh ngồi ở ghế cuối, tới gần cửa chống trộm nghiêng đầu nhìn, là dì trẻ đã trở lại.

Dì trẻ hôm nay mặc là áo lông đan lỗ chéo vai, lộ ra vai đầy đặn trắng nõn, bên trong mặc một cái áo hai dây màu đen, quần là quần bò màu trắng nhạt xuân hè ngắn, chân đi một đôi giày trắng.

Ánh mắt Trương Nguyên Thanh dừng lại ở vị trí bắp chân của cô, con ngươi nhất thời co lại.

Trên bắp chân Giang Ngọc Nhị, treo một đứa con nít bụ bẫm.

Đứa trẻ con cao đại khái 50 xăng-ti-mét, thân thể không đủ chân thật, tóc máu trên đầu thưa thớt, má múp míp, từng đoạn tay chân ngắn béo như củ sen, tỏ ra cực kỳ đáng yêu.

Nó để mình giống như gấu Koala treo trên cẳng chân Giang Ngọc Nhị, nghiêng cái đầu nhỏ, nhắm mắt, không nhúc nhích, giống như đang ngủ.

Dì trẻ nói là thật? Bệnh viện của họ thật sự có ma quỷ quấy phá, hơn nữa còn thật sự là anh linh? Trương Nguyên Thanh nhìn con anh linh nho nhỏ này, miệng từng chút một há ra.

Cái này hoàn toàn đảo điên nhận thức của hắn.

“Mày nhìn gì!”

Dì trẻ thấy cháu ngoại không có ý tốt nhìn chằm chằm mình, vội vàng trừng mắt nhìn hắn một cái.

Cô kéo ghế dựa ra, hướng ghế dựa lưng ngả vào, làm nũng nói: “Mẹ, con mệt muốn chết, xới cơm giúp con.”

“Bản thân không có tay chân à.” Bà ngoại ngoài miệng nói như vậy, vẫn theo lời đứng dậy vào nhà bếp.

“Ồ, bại hoại gia tộc, anh về rồi.”

Dì trẻ vừa dùng tay lấy vịt nướng, vừa ân cần thăm hỏi đại ca.

“Độc thân vài năm nữa, em cũng thành bại hoại gia tộc, đến lúc đó anh em chúng ta song kiếm hợp bích, cùng nhau đối kháng hắc tâm vu bà.” Cậu trông hèn hèn nói.

Lúc này, bà ngoại bưng bát cơm đi ra, dì trẻ lập tức biểu hiện ra bộ dáng thuận theo, ôm lấy cánh tay bà ngoại, đầu gối lên bả vai mẹ, “Anh mới là bại hoại gia tộc, em là đồng nữ dưới trướng mẹ chúng ta, chuyên môn trấn áp anh loại cặn bã này.”

Dì trẻ chính là dựa vào chiêu này lấy lòng ông ngoại bà ngoại, độc hưởng hai vị lão nhân ân sủng.

“Vậy anh cùng Nguyên Quân lập đội cũng được, Nguyên Quân cũng sắp thành bại hoại gia tộc rồi, đúng không, vợ.” Cậu nói.

Mợ lườm hắn một cái.

“Ồ?” Dì trẻ ăn mấy miếng vịt nướng, hồ nghi nói: “Mẹ, mẹ có phải quên bỏ muối hay không? Vịt này ăn không có vị.”

“Đây là mua từ bên ngoài.” Bà ngoại hầm hừ nói.

Dì trẻ khẽ nhíu lại đôi lông mày thanh tú, hít một hơi, kêu lên: “Sao con không ngửi thấy mùi, đồ ăn không thơm chút nào cả.”

Bà ngoại nghe vậy, quan tâm hỏi: “Có phải bị cảm rồi hay không?”

Lúc này, Trương Nguyên Thanh thấy anh linh treo ở trên bắp chân dì trẻ, cái mũi nhỏ bẹp giật một cái, tiếp theo, nó mở đôi mắt như cúc áo đen, sau khi thấy hoàn cảnh lạ lẫm, khuôn mặt nhỏ giăng kín dại ra, tựa như không rõ mình vì sao sẽ xuất hiện ở nơi này.

Thấy một màn như vậy, trong lòng Trương Nguyên Thanh càng thêm chăm chú.

Đây không phải linh thể bình thường, linh thể bình thường không có ý thức, không thể cân nhắc, chỉ biết tuân theo bản năng làm việc.

Anh linh không mờ mịt bao lâu, nó tuần hoàn theo bản năng nào đó, vừa co lại cái mũi nhỏ, vừa theo thân thể dì trẻ, bò đến bả vai của cô.

Sau đó, nó thấy mỹ vị món ngon đầy bàn.

Ánh mắt Trương Nguyên Thanh truy đuổi anh linh, thấy tốc độ bò của nó lập tức nhanh hơn, dọc theo cánh tay dì trẻ, run rẩy bò đến mặt bàn.

Nó ghé vào trên bàn cơm, vươn bàn tay nhỏ bé ngắn múp míp ý đồ cầm lên một miếng vịt nướng, nhưng cái gì cũng chưa nhấc lên được.

Sau nhiều lần thử, nó tựa như rốt cuộc ý thức được mình không thể chạm đến mỹ vị, ấm ức ngao ngao khóc lớn lên.

Bên tai Trương Nguyên Thanh lập tức vang lên tiếng khóc hư ảo, to rõ ầm ĩ.

Đứa nhỏ chết tiệt này, ồn chết mất... Trương Nguyên Thanh điều động lực thái âm, ngưng tụ ở lòng bàn tay, đưa tay cầm một miếng vịt nướng, trên thực tế nắm anh linh ở trong tay.

“Mọi người ăn trước, cháu vào nhà vệ sinh một chuyến.”

Hắn túm sau gáy anh linh, như xách chó con vào nhà vệ sinh.

Phía sau truyền đến tiếng của dì trẻ: “Ồ, cái mũi đột nhiên thông rồi, vịt nướng cũng trở nên thơm rồi.”

Trước bồn rửa tay, Trương Nguyên Thanh một tay nâng đứa nhỏ chết tiệt, nhìn nó thè đầu lưỡi hồng, từng chút một liếm lực thái âm lòng bàn tay mình.

Lực thái âm của thần dạ du, đối với linh thể mà nói là thuốc đại bổ.

“Nó sẽ theo dì trẻ về nhà, hẳn là dì trẻ dính khí tức của mình, cái này đối với linh thể mà nói, có sức hấp dẫn trí mạng...”

Nhưng khiến Trương Nguyên Thanh không nghĩ ra là, trẻ con tinh thần lực mỏng yếu, sau khi chết non, linh thể sẽ nhanh chóng tiêu tán, lâu là một hai ngày, ngắn thì mấy giờ.

Mà lời đồn ma quỷ quậy phá ở bệnh viện dì trẻ, tựa như có một đoạn thời gian.

Cái này không hợp lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận