Linh Cảnh Hành Giả

Chương 93: Truyền nhân Ma Quân (1)

Cốc cốc! Trương Nguyên Thanh gõ vang cửa thủy tinh.
Tiếng cười nói bên trong nháy mắt dừng lại, giọng nói trầm ổn của Lý Đông Trạch truyền đến: “Mời vào.”

Trương Nguyên Thanh đẩy cửa ra, thấy trên sô pha tiếp khách, Lý Đông Trạch đang uống rượu cùng một người đàn ông mặc đồ Âu màu đen, áo sơ mi màu đen.

Người đàn ông toàn thân đồ đen này ngũ quan coi như không tệ, làn da hơi tái nhợt, gầy, có một khí chất cao quý mơ hồ.

“Người mới ưu tú của chúng ta đến rồi...” Trên mặt Lý Đông Trạch lộ ra nụ cười, ánh mắt ra hiệu một lần, nói: “Trong tủ lạnh có Coca, tự mình lấy.”

Chờ Trương Nguyên Thanh vặn mở nắp chai Coca, trút một ngụm, Lý Đông Trạch giới thiệu:

“Viên Đình, đội trưởng Thái Nhất Môn trú khu Khang Dương, thần dạ du cấp 3, là tinh anh trong tinh anh của tổ chức chính phủ chúng ta.”

Làm nghề nghiệp chiến lực đứng đầu, thần dạ du cấp 3, ở cảnh giới Siêu Phàm là tồn tại đỉnh cấp.

“Quả nhiên là tuấn tú lịch sự, Tôn trưởng lão hồ đồ nha ! “

Viên Đình cảm khái một tiếng, bắt tay Trương Nguyên Thanh.

Trên mặt Trương Nguyên Thanh lại hiện lên nụ cười nhiệt tình:

“Vừa thấy đội trưởng Viên, đã cảm giác gặp được người nhà, không hiểu sao thấy thân thiết, đây chẳng lẽ chính là cảm giác thuộc về giữa thần dạ du?”

Có người ngoài, Trương Nguyên Thanh tạm thời gác lại chuyện anh linh.

Viên Đình ngẩn ra, “Giữa thần dạ du hẳn là không có loại cảm giác thuộc về này.”

Trương Nguyên Thanh bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là đội trưởng Viên cho tôi cảm giác thân thiết, đây là sức cuốn hút cá nhân của đội trưởng Viên.”

Nghe vậy, trên mặt Viên Đình không khống chế được nở rộ nụ cười, tiểu tử này nói chuyện thật dễ nghe.

Nghĩ lại một chút, đây là cấp dưới của Lý Đông Trạch người ta, nhất thời tiếc hận một phen: “Tôn trưởng lão hồ đồ nha ! “

Thấy hai người mắt đi mày lại, Lý Đông Trạch ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói:

“Hôm nay đội trưởng Viên là tới làm chính sự.”

Hắn quay đầu hỏi Viên Đình: “Là ở văn phòng của tôi, hay là đi phòng họp đối diện?”

Viên Đình nói: “Đi phòng họp đi.”

Nói xong, hắn cầm lấy túi công văn trên bàn trà thủy tinh, gật đầu với Trương Nguyên Thanh, mỉm cười nói:

“Mượn một bước nói chuyện.”

Tìm mình gặp mặt nói chuyện riêng? Xem thái độ đội trưởng, tựa như không phải muốn đào mình, rốt cuộc có chuyện gì?

“Được!” Trương Nguyên Thanh không từ chối, nói: “Tôi muốn đi nhà vệ sinh trước một chuyến.”

Viên Đình gật gật đầu, dẫn trước ra khỏi văn phòng.

Trương Nguyên Thanh quay đầu tới khu làm việc, ánh mắt đảo qua, chủ động không nhìn Vương Thái cúi đầu viết luận văn học thuật gì đó, đi đến bên cạnh bàn Quan Nhã, dùng giọng điệu nói giỡn nói:

“Mỹ nhân kế không đợi được, chờ được thần dạ du của Thái Nhất Môn.”

Quan Nhã bưng ly nước, cười mỉm nói: “Vậy nói rõ không phải mỹ nhân kế, ừm, chòm sao Bọ Cạp hôm nay vận thế không tệ, nhưng ở lúc nói chuyện với đồng nghiệp, cấp trên, phải đặc biệt chú ý, bằng không có thể sẽ xoay chuyển 180 độ.”

Cô mặc áo sơ mi trắng cùng váy ngắn, tóc dài uốn nhẹ đã làm định hình, tinh xảo thời thượng, mặt trái xoan tươi đẹp quyến rũ, trang điểm trang nhã, lại thêm sức quyến rũ con lai...

Trương Nguyên Thanh trêu chọc nói: “Ví dụ như ở lúc chị kéo bè kéo cánh tôi, tôi lời lẽ chính nghĩa từ chối, cái này sẽ làm thuyền nhỏ hữu nghị của chúng ta nói lật liền lật?”

“Không, cậu sẽ không từ chối, bởi vì cậu là chòm sao Bò Cạp.” Quan Nhã nghiêm trang nói.

Chị đủ rồi đó, dìm chòm sao Bò Cạp nữa, tôi phải lấy gậy vụt chị!

Chẳng qua, hắn đạt được ám chỉ mình muốn, lập tức xoay người, bước nhanh tới trước cửa phòng họp, nhẹ nhàng gõ vang cửa thủy tinh.

“Mời vào!”

Viên Đình ở bên trong đáp lại.

Đẩy cửa đi vào, Trương Nguyên Thanh nhìn thấy Viên Đình ngồi ở bên cạnh bàn hội nghị, trong tay cầm một điếu thuốc, tư thế hơi lười biếng tựa vào ghế dựa lưng, mỉm cười nhìn qua.

Ở trong tay vị thần dạ du này còn có một cái ống đựng bút, trên ống đựng bút cắm một cây cờ lệnh, đầu nhọn bằng sắt, làm từ vải lụa, mặt cờ thuần màu đen làm nền, dùng chỉ bạc thêu ra hoa văn, ở giữa thêu một chữ “Lệnh”.

Chỉ nhìn đơn thuần vẻ ngoài, cái này và cờ lệnh sử dụng trong quân đội thời cổ không có gì khác nhau.

Trương Nguyên Thanh vào ngồi, duỗi thẳng lưng, hỏi: “Đội trưởng Viên, ngài tìm tôi có chuyện gì? Nói sẵn trước, tôi ở lại đội 2 rất vui vẻ, cũng không muốn đi ăn máng khác.”

Hắn dùng phương thức trêu chọc thử mục đích của đối phương.

“Cậu đã vượt qua đường hầm Xà Linh, Phó bách phu trưởng rất coi trọng cậu, tôi không đào nổi. Ài, cậu có thể không biết, lúc trước Phó bách phu trưởng thay cầu đòi phần phương án kia, Tôn trưởng lão Thái Nhất môn chúng tôi cho rằng cậu không có khả năng vượt ải, liền không cần cậu, bây giờ hối hận cũng không còn kịp, không ít người trong môn rất phê bình kín đáo, bọn họ cảm thấy cậu rất có tiềm lực, tương lai có lẽ có thể tấn thăng Thánh Giả... À, nói nhiều rồi nói nhiều rồi.” Viên Đình tự mình giải thích:

“Tôi người này tương đối lắm lời, hi vọng cậu không cần để ý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận