Linh Cảnh Hành Giả

Chương 969: Một mặt suy tướng (1)

Hôm sau, Trương Nguyên Thanh ngáp rời giường, vui vẻ lấy ra điện thoại di động, tính gửi cho Quan Nhã một cái tin nhắn thăm hỏi buổi sáng. Nhưng mở ra phần mềm nói chuyện phiếm, hắn nhìn thấy đầu tiên là avatar áo trắng hơn tuyết, cùng với một tin nhắn chưa đọc: “Đến vịnh Phó gia một chuyến”
Phó Thanh Dương đang triệu hồi hắn.

Bách phu trưởng nghỉ ngơi xong rồi... Trương Nguyên Thanh yên lặng rời khỏi phần mềm nói chuyện phiếm, đăng nhập diễn đàn tổ chức, xem bài đăng diễn đàn. Ừm, chưa nhìn thấy Viên Đình tung ra. Vấn đề không lớn... Hắn tâm tình không tệ mặc quần áo vào.

Sáng sớm, thời tiết âm u.

Trương Nguyên Thanh mặc quần áo, kéo rèm ra, nhìn thoáng qua bầu trời bị tầng mây màu xám nhạt bao trùm. Hôm nay hẳn là sẽ có mưa, nếu không phải Đại La Tinh Bàn trả giá quá lớn, hắn khẳng định sẽ lấy đạo cụ ra xác nhận một phen. Trong phòng khách, người cả nhà ngồi chỉnh tề ở bên bàn ăn, hưởng dụng bữa đầu tiên sau khi ngủ dậy.

Bà ngoại múc cháo cho Trương Nguyên Thanh, liên miên không ngớt nói chuyện tối hôm qua, nói đại cô nương người ta đến trong nhà ăn bữa tối, kết quả vẻ mặt ấm ức rời khỏi, chuyện này là lão Trần gia đãi khách không chu toàn, hi vọng Nguyên Tử cuối tuần sau có thể lại dẫn Quan Nhã về nhà một chuyến. Đến lúc đó bà ngoại nhất định chiêu đãi thật tốt.

Bà ngoại ông ngoại là người rất để ý thể diện, ở sau khi biết được tình huống chân thật, liền cảm thấy có lỗi với Quan Nhã, vạn phần hổ thẹn, muốn tìm cơ hội bù lại.

“Vâng bà ngoại, có cơ hội rồi nói sau.”

Trương Nguyên Thanh thuận miệng lấy lệ, thầm nhủ cháu ngoại ngài đã bồi thường người ta, người ta lúc đi mặt đầy hoa đào, gặm cỏ non nửa tiếng, không cảm thấy ấm ức chút nào.

“Biểu ca, anh hôm nay đi làm không?” Trương Nguyên Thanh nhìn về phía Trần Nguyên Quân “trẻ tuổi lão thành”.

Trần Nguyên Quân hơi do dự, nói:

“Cuối tuần nghỉ ngơi, nhưng anh hẳn là sẽ đi văn phòng cảnh sát một chuyến, theo dõi tiến triển vụ án người mất tích.

Bà ngoại vừa nghe, nhíu mày thật sâu:

“Cháu hôm trước còn nói lưng đầu gối bủn rủn, thân thể không thoải mái. Nguyên Quân à, thân thể là tiền vốn cách mạng, cháu còn chưa lập gia đình đâu, đừng để công việc kéo sập thân thể.”

Nói chuẩn xác mà nói, là ngay cả bạn gái cũng chưa có. Trương Nguyên Thanh tự cảm thấy đã rơi vào trong tình yêu, cảm giác về sự ưu việt tràn đầy lẩm bẩm ở trong lòng.

Anh họ húp một ngụm cháo, nghe bà nội lải nhải, nhíu nếp nhăn giữa lông mày thật sâu, “Cơ thể của cháu không có vấn đề, hôm trước có thể là cảm mạo, cho nên thân thể không khoẻ, sau khi chạy bộ buổi sáng, cơ thể của cháu đã khôi phục rồi.”

Ngày hôm qua sau khi chạy bộ buổi sáng, cả một ngày đều không cảm thấy lưng mỏi chân run.

Thừa dịp anh họ cùng bà ngoại nói chuyện, Trương Nguyên Thanh lặng lẽ mở “tinh mâu”, âm thầm quan sát anh họ.

Huyết quang tai ương vẫn tồn tại, nhưng chưa tăng lên, nói rõ tất cả đều dựa theo “vận mệnh” bình thường vận chuyển, nó sẽ ở lúc anh họ thực thi truy bắt buông xuống, mà không phải có chuyện ngoài ý muốn đột phát, Trương Nguyên Thanh thân là Tinh Quan yên lặng suy luận.

Hắn hôm nay muốn đi gặp Phó Thanh Dương, xuất phát từ bảo hiểm, đợi lát nữa để Bạch Lan bảo vệ anh họ.

Đóng lại tinh mâu, Trương Nguyên Thanh lấy khuỷu tay chọc chọc cánh tay dì trẻ, nói:

“Buổi chiều đi dạo phố.”

Dì trẻ lạnh lùng nói: “Không đi, đi cũng không đi với mày.”

Khuôn mặt tròn nhỏ ngọt ngào nhu thuận, phối hợp nốt ruồi lệ quyến rũ, khiến cô tức giận tỏ ra không có sức uy hiếp.

“Đi mà đi mà!” Trương Nguyên Thanh nói.

Dì trẻ ngẫm nghĩ, ‘hừ’ nói: “Vậy mày cầu dì đi.”

“Xin dì đó xin dì đó.” Trương Nguyên Thanh biết nghe lời phải.

Dì trẻ nhất thời cười tươi, mắt nheo lại như vầng trăng non, vỗ cái đầu quả dưa của cháu trai: “Một khi đã như vậy, dì liền cố mà làm để mày đi dạo phố với dì.”

Ăn xong bữa sáng, Trương Nguyên Thanh triệu hồi ra Bạch Lan, hạ đạt chỉ lệnh thủ hộ anh họ, sau đó trở về phòng lấy điện thoại di động, chuẩn bị gọi xe tới vịnh Phó gia.

Trong nháy mắt nắm lên điện thoại di động, thân là Tinh Quan, hắn trong cõi hư vô có cảm giác, bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ: Xem vận thế hôm nay của mình một chút.

Ý nghĩ này thuần túy là tâm huyết dâng trào, thuộc về bản năng của Tinh Quan. Bản năng nhắc nhở hắn, nên xem vận thế hôm nay một chút.

Ừm, mình nói cho Viên Đình vụ án Sở gia diệt môn, mà cái này thuộc loại cơ mật không thể tiết lộ ra ngoài, Cẩu trưởng lão khẳng định sẽ trách phạt... Trương Nguyên Thanh vừa suy luận ngọn nguồn tâm huyết dâng trào, vừa xoay người đi về phía gương toàn thân.

Chăm chú nhìn mình trong gương, trong mắt hắn đột nhiên hiện ra ánh sao vụn vỡ yếu ớt, nén thành một mảng tinh hà lấp lánh.

Một giây sau, Trương Nguyên Thanh hít vào một ngụm khí lạnh.

Hắn trong gương, giữa đôi mắt khí đen tràn ngập, khóe mắt khí đen tràn ngập, dưới miệng ánh sáng đỏ dâng trào. Chúng nó phân biệt đại biểu cho “ách”, “duyên”, “lao” ba tướng cung lớn.

Thật sự là mặt đầy nét suy... Trương Nguyên Thanh vừa nghiến răng, vừa triển khai suy luận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận