Long Phù

Chương 121: Nô bộc Thất biến (1)

Chương 121: Nô bộc Thất biến (1)
- Ma Ha Trấn Ngục!
Quả nhiên, tuy Thần Sứ Man tộc bị trọng thương, nhưng còn có lực chiến đấu, lúc này nếu như Cổ Trần Sa xuất hiện công kích hắn, vẫn sẽ bị hắn giết chết.
Cho dù hiện tại hắn nỏ mạnh hết đà, cũng có thể ở trong ba tức giết chết mười cái Cổ Trần Sa.
Trên người Thần Sứ Man tộc xuất hiện tiên thiên cương khí, lựa chọn đầu tiên của hắn là bảo vệ mình.
Nhưng thanh quang của Vô Tín Đoạt Tâm Phù không phải công kích, trực tiếp dung hợp với tiên thiên cương khí, sau đó dung nhập vào trong thân thể của Thần Sứ Man tộc.
- A a a!
Thần Sứ Man tộc ôm lấy đầu, lăn qua lăn lại, hình tượng cũng không có, Cổ Trần Sa vội vàng né tránh, hắn cũng không có thí nghiệm qua Vô Tín Đoạt Tâm Phù uy lực như thế nào, chỉ ở trong cổ tịch trông thấy ghi chép và cách dùng.
Thời gian dần trôi qua, Thần Sứ Man tộc đứng lên, đột nhiên nhảy đến trước mặt hắn, hắn có chút hoảng sợ, hầu như muốn trốn vào trong không gian tế đàn.
Bất quá câu nói của Thần Sứ Man tộc khiến cho hắn cuồng hỉ.
- Chủ nhân, nô bộc trung thực của người, Khố Tạp Tháp vấn an.
Thần Sứ Man tộc quỳ xuống.
- Uy lực của Vô Tín Đoạt Tâm Phù thật lớn, hay là ta dùng Thiên Lộ tăng lên năng lực? Lại hàng phục được Thần Sứ Man tộc kia?
Cổ Trần Sa cảm nhận được, tựa hồ mình và Thần Sứ Man tộc có liên hệ tâm linh, có thể chỉ huy hắn làm việc.
- Mau dẫn ta ly khai nơi đây.
Cổ Trần Sa phân phó.
- Vâng!
Thần Sứ Man tộc triển khai thân hình, lập tức có khí lưu lăng không bao vây hắn và Cổ Trần Sa lại, xoát một tiếng, còn nhanh hơn chim, vọt tới không trung, không quá nửa canh giờ, đã đến ngoài mấy trăm dặm.
- Thả ta xuống.
Cổ Trần Sa lại ra lệnh.
- Vâng!
Thần Sứ Man tộc đáp xuống đất, thu tiên thiên cương khí, lại phun ra mấy ngụm máu tươi.
- Ngươi không sao chứ.
Cổ Trần Sa hỏi.
- Chủ nhân, nô bộc không có việc gì.
Thần Sứ Man tộc Khố Tạp Tháp quỳ xuống:
- Bởi vì bạo tạc nổ tung, chấn thương kinh mạch của ta, khiến cho nguyên khí bị hao tổn, chỉ cần nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng sẽ phục hồi như cũ.
- Vậy ngươi có thể đột phá Đạo cảnh bát biến hay không?
Cổ Trần Sa hỏi ra vấn đề này, hắn có chút sợ Thần Sứ Man tộc đột phá bát biến, sẽ luyện hóa Vô Tín Đoạt Tâm Phù trong cơ thể, mất đi khống chế, vậy mình sẽ chết không có chỗ chôn.
Nói cách khác, Thần Sứ Man tộc Khố Tạp Tháp này chính là một viên Liệt Hải Phích Lịch Tử tùy thời có thể nổ tung.
- Bẩm báo chủ nhân, ta tu luyện Ma Ha Trấn Ngục Kinh, chính là bí điển cao nhất trong giáo, thời khắc mấu chốt có thể câu thông Ma Ha Thần Vương, ở trong tối tăm đạt được chỉ điểm mới có thể đột phá, hiện tại ta đã không tín ngưỡng Ma Ha Thần Vương, không còn hy vọng đột phá.
Thần Sứ Man tộc vội vàng nói:
- Trừ khi ta chuyển tu bí điển khác, nhưng lại không phải sự tình một sớm một chiều, tối thiểu cũng cần mấy chục năm, thậm chí càng lâu.
- Vậy thì tốt.
Cổ Trần Sa thầm thở phào, hắn biết Thần Sứ Man tộc này bị Vô Tín Đoạt Tâm Phù đánh trúng, sẽ không thể nói dối, như vậy mình đã có nô bộc Đạo cảnh thất biến rồi.
Nghĩ đến đây, hắn lại càng hoảng sợ, Đạo cảnh thất biến ý vị như thế nào? Chỉ sợ Đại trưởng lão, lão quái vật ẩn giấu trong những thế gia nghìn năm kia, cũng chỉ có tu vi này mà thôi.
- Không được kiêu ngạo, Khố Tạp Tháp không thể bại lộ, chỉ có thể âm thầm giúp ta huấn luyện nhân tài, tích góp thực lực.
Cổ Trần Sa dần dần tỉnh táo lại:
- Hiện tại ta dựa vào Vô Tín Đoạt Tâm Phù khống chế hắn, vạn nhất bộc lộ ra, để cho hoàng tử khác biết rõ, có lẽ bọn hắn có thể tìm ra biện pháp tiêu trừ phù này, đến lúc đó ta sẽ lâm vào tuyệt cảnh.
Nhất là Thất hoàng tử Cổ Pháp Sa, tuyệt đối sẽ không cho phép mình có nô bộc cường đại như vậy.
Huống hồ tu vi của Cổ Pháp Sa còn trên Thần Sứ Man tộc.
Khoản đại tài này vẫn không thể lộ ra.
- Khố Tạp Tháp, bây giờ ngươi đổi tên, gọi là... Cổ... không được, đây là họ của hoàng thất, vậy gọi Trần... tựa hồ cũng không được, sẽ cho người nghĩ đến ngươi người của hoàng thất Hiến Triều, như vậy đi, ngươi tên Nghĩa Minh, cùng họ với Tiểu Nghĩa Tử.
Cổ Trần Sa nghĩ nghĩ.
- Nghĩa Minh bái kiến chủ nhân.
Hắn lần nữa quỳ xuống.
- Bây giờ ngươi ăn mặc rách tung toé cũng không ổn, mặc Giác Giao Khải vào đi.
Cổ Trần Sa từ trong không gian tế đàn lấy ra bộ khôi giáp, bao trùm toàn thân Nghĩa Minh, như vậy sẽ không phát hiện bất luận tình huống gì:
- Trước mắt Man tộc ở Đào Huyện đại loạn, ta phải lập tức chạy trở về triệu tập binh mã, tiêu diệt Man tộc ở Đào Huyện!
Đợi an bài thỏa đáng, Cổ Trần Sa mới nhớ tới chuyện trọng yếu.
Tiêu diệt binh mã Man tộc ở Đào Huyện là việc cấp bách, nếu có thể thu phục Đào Huyện, tiêu diệt mấy vạn binh mã, cái kia chính là kỳ công, được trọng thưởng không nói, thế lực còn tiến thêm một bước tăng lên.
Có Nghĩa Minh phụ trợ, rất nhanh Cổ Trần Sa đã trở về trong trấn.
Lúc này tất cả binh sĩ trên thị trấn đều nhìn phương xa.
Nổ tung cực lớn đã sớm truyền tới ngoài mấy trăm dặm.
Bọn hắn không biết chuyện gì phát sinh, nhưng không dám tùy tiện xuất binh.
- Thập Cửu gia, người rút cuộc trở về?
Thạch Trung Thiết mặc áo giáp, tùy thời chuẩn bị chiến đấu, trông thấy Cổ Trần Sa vội vàng quỳ xuống.
Sau lưng Cổ Trần Sa theo một người mặc áo giáp, hắn cũng không hỏi, cực kỳ sáng suốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận