Long Phù

Chương 1722: Di tích tiền sử (1)

Chương 1722: Di tích tiền sử (1)
Nếu bây giờ Cổ Trần Sa muốn luyện chế ra Tế Thiên Phù Chiếu thì hắn vẫn cần thêm chút thời gian nữa nhưng mà hắn cũng không vội, trước đó hắn phải tìm được di tích nền văn minh tiền sử còn sót lại trước kia, còn phải tìm ra tất cả nền văn minh trí tuệ và Thượng Đế Hệ Thống.
Bởi vì nền văn minh tiền sử kia cực kỳ rộng lớn nên nghiên cứu của bọn họ với Thiên Đạo cũng sâu sắc hơn, nếu thay thế Thiên Đạo và thậm chí là bắt giữ Thiên Đạo, tiêu diệt Thiên Đạo thì bọn họ đều phải trải qua không biết mấy tỉ năm phân tích, Cổ Trần Sa cần phải đạt được kinh nghiệm này.
Trong một thời gian dài tranh đấu, nền văn minh tiền sử và Thiên Đạo đã tích lũy được không ít kinh nghiệm đánh trận, bây giờ sự tồn tại của Thượng Đế Hệ Thống vẫn chưa hề bị phá hủy trong đại tan biến của Vũ Trụ Thời Không Hỗn Độn, điều ấy thuyết minh rằng nền văn minh tiền sử này đã tìm ra một vài căn cơ bất diệt.
Nếu như Cổ Trần Sa có thể tụ hội được tất cả tư liệu của nền văn minh tiền sử này lại rồi dung nhập vào bên trong Vô Long Tâm Pháp của hắn, cái đó chẳng khác gì tập hợp được kinh nghiệm đến hàng tỉ năm ánh sáng chói lọi của một nền văn minh.
Hơn nữa hắn còn có thể tăng thêm việc nhìn xem bí mật của Thiên Đạo Vô Thượng.
Cho nên hắn đã sớm tính kể với mục đích đoạt đi di tích và Thượng Đế Hệ Thống.
Khi mang theo phong ấn của Tiên Chủ và Thiên Địa Lão Tổ thì Cổ Trần Sa khẽ động một chút đã rời khỏi Hồng Hoang này, hắn tới Thiên Địa Huyền Môn.
Thiên Địa Huyền Môn là một Thần Khí rất lớn, tuy rằng nó không bằng Hồng Hoang Long Môn nhưng nó đã trải qua nhiều năm khổ tâm cải tổ, biến hóa như vậy nên nó cũng trở thành một tồn tại bên trong Trung Thiên Thế Giới, đừng nói đến việc trong đó chứa đựng một lượng tế tự khổng lồ của Thiên Địa Huyền Môn trong mấy vạn năm qua, hơn nữa nó còn là trung tâm của Đông Hoang nên được bản nguyên của Đông Hoang thấm vào.
Các triều đại thay đổi, không biết Thiên Địa Huyền Môn đã thu nạp được bao nhiêu người mới từ trong Trung Thể Thần Châu. Bây giờ những đề tử quan trọng bên trong Thiên Địa Huyền Môn đều là huyết mạch của Thần Châu.
Vốn dĩ Cổ Trần Sa muốn thu được Thiên Địa Huyền Môn này rồi trực tiếp dung nhập vào Tĩnh Tiên Ty để sức mạnh của hắn tăng lên, đạt được không ít ích lợi nhưng bây giờ hắn vẫn đang ở giai đoạn bắt đầu, đợi đến khi cả Đông Hoang cùng bị thu lại vào trong Vô Long Hồ Lô thì cái Thiên Địa Huyền Môn nhỏ bé kia chẳng là cái gì.
Vèo!
Thân hình của hắn bắt đầu chuyển động ở bên trong Thời Không Loạn Lưu.
Mỗi một lần chuyển động đều tương đương với cấp bậc cao thủ Thiên Tôn bay qua mấy trăm năm, thậm chí cả mấy ngàn năm.
Thật sự thì Thời Không Loạn Lưu đúng là vô cùng vô tận, cho dù có là người ở cảnh giới Thiên Thọ cũng chẳng có cách nào thăm dò được hết thảy, chứ đừng nói là Thiên Thọ, cho dù có ở cảnh giới Thiên Nguyên mà đi vào trong Thời Không Loạn Lưu cũng chẳng khác nào một con cá nhỏ trong biển rộng.
Quy mô của Thời Không Loạn Lưu còn lớn hơn cả Thiên Giới, dù sao thì Thiên Giới cũng bị Thời Không Loạn Lưu vây ở bên trong.
Cả một nhóm thế giới như Vi Trần Thế Giới, Tiểu Thiên Thế Giới, Trung Thiên Thế Giới, Đại Thiên Thế Giới đều trôi giạt ở bên trong Thời Không Loạn Lưu, mỗi khoảnh khắc có không biết bao nhiêu thế giới được sinh ra và bao nhiêu thế giới bị hủy diệt.
Ở bên trong Thời Không Loạn Lưu cũng ẩn chứa bao nhiêu kho tàng sau khi Thượng Cổ Thế Giới tan biến, còn có cả Thần Khí sót lại của Thần Ma, hay cũng có rất nhiều Tiên Thiên Linh Bảo được sinh ra trong vụ nổ của Hỗn Độn.
Những điều này đối với Cổ Trần Sa mà nói thì chẳng phải thứ tốt lành gì, bởi vì tu vi bây giờ của hắn chỉ cần khẽ động ý niệm là có thể tạo ra bảo bối tốt hơn thứ đó rất nhiều.
Ví dụ như những Hỗn Độn Cổ Sinh Vật ở cảnh giới Thiên Thọ đều phí hết tâm huyết để làm ra một món bảo bối, có lẽ chúng cần đến vài vạn năm tuế nguyệt lắng đọng. Vì Cổ Trần Sa chỉ cần tiện tay đã làm ra một món bảo bối tốt hơn gấp mười lần với bảo bối mà Hỗn Độn Cổ Sinh Vật dùng vạn năm để tạo ra, cho nên hắn cảm thấy chướng mắt với vô số kho báu ở sâu trong Thời Không Loạn Lưu.
Thậm chí cả Trung Thiên Thế Giới, Bỉ Ngạn Kim Sơn do Viễn Cổ Phật Tông lưu lại hắn cũng chẳng buồn thu lại bởi vì hắn hoàn toàn có thể làm ra những thứ đó, vậy thì còn đi lượm nhặt làm gì?
Trong giai đoạn này chỉ có Thượng Đế Hệ Thống, Vô Tận Chi Bảo và cả Hồng Mông Thụ mới khiến cho hắn có hứng thú đi nhặt về.
Với tu vi hiện tại của hắn thì không thể sáng lập ra Hồng Hoang Long Môn, Vô Tận Chi Bảo, Tế Thiên Phù Chiếu và Hồng Mông Thụ được.
Nhưng mà sau khi hắn thăng lên làm Thiên Tôn thì không gì có thể nói chắc chắn được. Cổ Trần Sa ở cảnh giới Thiên Tôn đến Thiên Đế còn phải e ngại.
- Để thăng cấp lên Thiên Tôn thì nếu như lần này có cơ hội, ta có thể nhìn được di tích của nền văn minh tiền sử thì chắc chắn ta có thể đột phá trở ngại, thăng cấp lên cảnh giới Thiên Tôn.
Từ trên người của Tiên Chủ thì Cổ Trần Sa đã cảm nhận được một chút kỳ diệu vô thượng của Thiên Đế Hệ Thống, hắn không nhất định phải đạt được cái hệ thống này nhưng hắn phải đạt được tư liệu nghiên về Thiên Đạo của nền văn minh tiền sử.
Đối với hắn mà nói thì kết tinh trí tuệ của văn minh tiền sử mới là vật có giá trị nhất chứ không phải ở hệ thống của bản thân. Đương nhiên sau khi thu hệ thống về thì Vô Long Hồ Lô của hắn sẽ đến cực hạn, sau đó áp chế được Thiên Đế và Thiên Đình.
Thân hình của Cổ Trần Sa lấp lánh, biến hóa rồi nhảy qua không biết qua bao nhiêu thời gian mà đột nhiên Thời Không Loạn Lưu lại biến mất, dường như đã đi vào tận cùng.
Ở cuối của Thời Không Loạn Lưu, nơi nơi đều là Hỗn Độn Chi Khí, Hỗn Độn Chi Khí lại thâm sâu khó lường, sâu không thấy biên giới.
Cổ Trần Sa biết rõ ở bên ngoài Thời Không Loạn Lưu này được Hỗn Độn bao phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận