Long Phù

Chương 1981: Thôn Tổ Vô Tiên (1)

Chương 1981: Thôn Tổ Vô Tiên (1)
Giữa mi tâm của Pháp Vô Tiên đột nhiên biến mất rồi xuất hiện một con mắt khác. Con mắt này vô cùng hung tàn, cực kỳ tàn nhẫn, ác độc, hung hãn, thù hận, lệ khí, thậm chí là tất cả những cảm xúc tiêu cực.
Vào lúc này, Pháp Vô Tiên đã không còn là người nữa mà là ngọn nguồn của toàn bộ sự hủy diệt, chính là hóa thân của tất cả các mặt tối.
Toàn bộ oán khí và nghiệp chướng ở trên người hắn ta đều xuất hiện chân lý tuyệt đối.
Đây chính là Pháp Vô Tiên.
- Cổ Trần Sa, mặc dù ngươi nhốt ta ở bên trong Vĩnh Giới khiến cho ta mất đi toàn bộ sức mạnh, nhưng trong khoảng thời gian ta biến thành người bình thường kia, ta cũng không hề nhàn rỗi, rốt cục ta cũng đã lĩnh ngộ được Thù Hận Chi Tâm rồi ngưng tụ thành Thù Hận Chi Nhãn này. Trong một trăm năm tiến vào bên trong Nhân Gian Giới này, ta đã dựa vào sự thù hận này để thôi động tu vi của mình đạt tới cảnh giới Thiên Nguyên đỉnh phong.
Pháp Vô Tiên nói:
- Hiện tại, ta sẽ phải nuốt chửng mọi thứ không ngừng rồi tự mình mình ngưng tụ ra một bộ công pháp để vượt qua Vô Long Tâm Pháp của ngươi. Tất cả sinh cơ đều ở Hủy Diệt Chi Đạo và Vô Thượng Chi Đạo.
Thân hình Pháp Vô Tiên khẽ chuyển động rồi đáp xuống phía một mảnh đại lục bên trên đại dương.
Trên đại lục này cực kỳ phồn hoa, rất nhiều quốc gia cùng nhau tồn tại, chiến đấu lẫn nhau, chém giết lẫn nhau, lục đục với nhau. Ở bên trên đại lục này cũng có Tu Tiên Chi Nhân, tuy nhiên toàn bộ đại lục này vẫn là thời đại Văn Minh Tiên Đạo, mà cũng không có nền văn minh khoa học kỹ thuật thẩm thấu rồi tiến vào trong đó, cho nên dân chúng đều là xuất phát từ thời đại phong kiến.
Ở bên trên đại lục này, ngoại trừ việc có rất nhiều quốc gia thì còn có rất nhiều Tiên Đạo Tông Môn.
Những Tiên Đạo Tông Môn này nắm giữ rất nhiều quốc gia, lại để cho Hoàng Đế của những quốc gia kia tiến hành tế tự, đồng thời thu thập Tín Ngưỡng Chi Lực.
Lạc Tiên Tông chính là một tông môn như vậy.
Sơn môn của Lạc Tiên Tông nằm ở phía tây Côn Vẫn Đại Lục và đang nắm giữ mấy chục quốc gia.
Côn Vẫn Đại Lục này có diện tích vô cùng rộng lớn, bên trên có hàng chục Tiên Đạo Tông Môn, trăm ngàn quốc gia nên tình thế vô cùng phức tạp. Lạc Tiên Tông ở bên trên Côn Vẫn Đại Lục chính là một môn phái Tiên Đạo Tông Môn trung đẳng, tông chủ gọi là Lạc Tiên đạo nhân, là tu vi cao thủ Thần Cấp, là nhân vật Đạo Cảnh Biến 30 "Đế Tạo Thế Giới".
Ở sâu bên trong sơn môn của Lạc Tiên Tông kia có một Tiểu Thiên Thế Giới.
Một tông môn như vậy đối với toàn bộ Nhân Gian Giới mà nói, ngay cả tro bụi cũng không thể sánh bằng. Thế nhưng đối với Côn Vẫn Đại Lục mà nói cũng là một thế lực cự đầu bình thường.
Đùng đùng đùng đùng...
Ở tầng thấp nhất bên trong sơn môn của Lạc Tiên Tông, khắp nơi đều là từng dãy phòng ở của các đệ tử tạp dịch.
Vào lúc này, rất nhiều đệ tử tạp dịch đều đang vây quanh xem đánh người ở phía trên quảng trường. Một thiếu niên tạp dịch có đôi mắt xanh tuyệt đẹp đang bị trói vào một cây cột rồi bị một đệ tử ngoại môn liên tục quất roi.
Roi da khắp nơi, máu tươi bắn tung toé, chỉ một lát sau, trên cơ thể thiếu niên tạp dịch này không còn lại chỗ da thịt nguyên vẹn nào.
Thế nhưng thiếu niên này không hề rên lên một tiếng nào, vô cùng kiên cường, nhưng hắn ta vẫn đang mắng nhiếc không ngừng:
- Lý Hổ, ngươi đã hãm hại ta. Đồ vật kia thật ra chính là do ngươi trộm lấy, ngươi ăn cắp đồ vật của tông môn rồi sau đó để vào bên trong gian phòng của ta. Đây rõ ràng là ngươi cố ý hãm hại ta.
- Đồ đáng chết, ăn cắp đan dược của tông môn mà còn dám ăn nói bậy bạ ở đây.
Đệ tử ngoại môn Lý Hổ này quất roi không ngừng, cuối cùng hắn ta cũng không còn sức để tiếp tục đánh nữa:
- Đến đây rồi đưa tên tiểu tạp chủng chết tiệt này nhốt vào trong nhà tù của tông môn để chờ đợi phán quyết của phía trên, khiến cho hắn ta muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong.
Ngay lập tức, một vài đệ tử tạp dịch chạy đến rồi trói thiếu niên này lại, sau đó kéo một đường vào trong phòng giam phía sau núi.
Lúc tiến vào bên trong nhà tù, mấy đệ tử tạp dịch này nói:
- Diệp Thiên, ngươi có biết tại sao ngươi lại đắc tội với Lý Hổ đại nhân không? Chính là vì Hư Hà Tiên Tử, lần trước ngươi đến hầu hạ Hư Hà Tiên Tử, mà lại dám khoe khoang tài văn chương của mình. Ngươi thật sự nghĩ rằng có thể một bước lên trời được sao? Nhưng ngươi lại không biết đây là lý do ngươi phải chết. Giờ ngươi chỉ cần chờ chết thôi.
Mấy đệ tử tạp dịch này dường như bình thường cũng nhìn không vừa mắt với sự khoe khoang của Diệp Thiên.
- Đám người các ngươi đúng là mấy con chó săn. Đợi đến lúc ta phát đạt thì ta nhất định sẽ băm nát các ngươi thành vạn khúc.
Diệp Thiên gầm lên giống như một con dã thú bị thương.
- Ngươi sắp chết không có chỗ chôn đến nơi rồi mà vẫn còn đòi phát đạt, hoặc là dùng để nuôi hung thú, hoặc là trở thành Dược Nhân. Lúc đó ngươi muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong.
Đám đệ tử tạp dịch này cười lớn rồi sau đó rời khỏi nhà tù này.
Diệp Thiên lại gầm lên lần nữa:
- Diệp Thiên ta tuyệt đối sẽ trở nên nổi bật! Sẽ không chết ở chỗ này...
Leng keng...
Vào lúc này, một giọng nói vang vọng lên trong đầu Diệp Thiên:
Bạn cần đăng nhập để bình luận