Long Phù

Chương 2247: Không làm thế nào được (1)

Chương 2247: Không làm thế nào được (1)
Với thực lực vô thượng của sau người Chu Khâm, Vương Sa, Hồng Nghĩa Phương Hàn, Dương Kỳ, Giang Ly mà bây giờ lại không làm gì được Văn Hồng, bắt tay lại với nhau cũng không giết được Văn Hồng, thậm chí còn giúp cho Văn Hồng đi lên cảnh giới cao hơn.
Thực sự thì đây là một chuyện rất kỳ dị.
Bất cứ một ai trong sáu người này đều có đủ sức mạnh để trấn áp và giết chết Văn Hồng, thế nhưng bây giờ sáu người họ bắt tay với nhau thì lại không giết được Văn Hồng. Chuyện này là như thế nào đây?
- Chư vị, chắc các ngươi cũng biết một câu tục ngữ xưa cũ là một hòa thượng gành nước lên mà uống, hai hòa thượng múc nước lên mà uống, ba hòa thượng thi không có nước mà uống rồi nhỉ. Rắn không đầu thì không được đâu. Nếu như trong sáu người có một người là thủ lĩnh thì uy lực sẽ được phát huy ra hết, thế nhưng các ngươi không thể nào có thủ lĩnh được, vì các ngươi là những nhân vật chính trong tương lai, là người chiếm lĩnh cả một hay thậm chí là rất nhiều Đại Thế Giới. Có vô số những thời đại sẽ thuộc về các ngươi, vậy nên cho dù là ai cũng không chịu thần phục ai, cũng sẽ không công nhận đạo lý của đối phương, không nghe lời đối phương. Bên ngoài thì có vẻ là các ngươi đang bắt tay lại với nhau nhưng thực ra sức mạnh của các ngươi như nước với lửa vậy, sức mạnh một trong ngươi tạo ra thậm chí còn mạnh hơn sức mạnh cả sáu người tạo ra. Sáu người bắt tay với nhau nhìn thì có vẻ rất mạnh mẽ, thế nhưng đáng tiếc là các nguồn sức mạnh lại không hòa hợp với nhau, có thể dễ dàng tìm ra sở hở trong đó rồi tìm được cơ hội để nhận được sức mạnh.
Văn Hồng nói lớn.
- Đúng vậy, cũng như việc nếu một quốc gia lớn mạnh mà tấn công nước ta thì ta sẽ chết chắc, thế nhưng nếu như có thêm một quốc gia mạnh khác tấn công ta thì ta ó thể dùng kế ly gián hai nước rồi lợi dụng cơ hội đó để sống sót.
Gia Cát Nha nói.
Hắn ta cũng cảm nhận được sức mạnh của sáu người họ không hòa hợp, thậm chí còn ảnh hưởng lẫn nhau, nuốt sức mạnh của nhau, tấn công nhau, vô hình chung thuộc tính của các nguồn sức mạnh đã đối đầu với nhau.
Hắn ta cũng muốn thử, chuẩn bị tìm cơ hội để nâng cao tu vi của mình.
Lâu Bái Nguyệt, Văn Hồng đều tu luyện đến Thiên Ức Thọ Mệnh rồi, thực ra họ cũng cùng đẳng cấp với sáu người Chu Khâm, Vương Sa, Hồng Nghĩa, Phương Hàn, Dương Kỳ, Giang Ly rồi nhưng mà nếu đánh tay đôi thì vẫn không phải đối thủ của bọn họ.
Đương nhiên, bây giờ Lâu Bái Nguyệt và Văn Hồng cũng không phải người ai muốn giết là giết được ngay, họ có khả năng chạy trốn và ẩn nấp, bất cứ một ai trong sáu người này mà muốn giết hai người họ thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì đâu.
Nhưng Gia Cát Nha bây giờ có thể bị sáu người kia giết chết bất cứ lúc nào, hắn ta phải thăng tiến ngay lập tức.
Lâu Bái Nguyệt, Văn Hồng cũng đã nhận ra điều này, họ quyết định nghĩ cách để giúp Gia Cát Nha thăng tiến.
- Chúng ta cùng nhau phản công.
Ý niệm của Lâu Bái Nguyệt được truyền vào trong đại trận rồi đi vào lòng của tất cả mọi người.
Thực ra mọi người đều nảy sinh ý nghĩ gì đó từ lâu rồi, đương nhiên là họ đều muốn thăng tiến. Một khi thăng cấp thành công thì ít nhất cơ hội sống sót của họ cũng nhiều lên rất nhiều, sự nguy hiểm cũng giảm đi nhiều, họ có thể đứng vững được giữa đất trời này.
Thực ra bây giờ cho dù là người có khí số mạnh thì cũng không thể giữ mãi như vậy được, họ có thể rơi vào cảnh người chết, đạo tan bất cứ lúc nào, chỉ có thăng cấp liên tục thì mới có thể sống sót được thôi.
Thế này gọi là càng khó thì càng phải cố gắng.
Từ khi Cổ Trần Sa tạo ra Tấm Bản Tuổi Thọ, cả trời đất liên tục tiến bước, tất cả mọi người đều muốn tranh đoạt, cố gắng lội ngược dòng, nếu không họ sẽ bị đào thải. Không có ai có thể được yên ổn cả.
Cả trời đất mất đi luân hồi, người mà chết là sẽ chết một cách triệt để, không thể sống lại được nữa. Như Kim Tùy Ba vậy, hắn ta đã thất bại khi tiến lên cảnh giới Vô Bất Hủ, sau đó thì hắn ta đã lụi bại. Đến bây giờ vẫn chưa được sống lại, bởi vì không hồi sinh được nữa rồi.
Đây chính là quy tắc của đất trời tại thời điểm hiện tại.
Từ rất lâu trước đó, Thánh Nhân cho dù chết rồi thì dấu ấn vẫn ở lại đất trời, nếu gặp được cơ duyên thì có thể sống lại.
Có một vài Thánh Nhân đã xây dựng gia tộc của mình rồi tế tự gia tộc đó, sức mạnh từ việc hương hỏa, tế bái tụ lại có thể đổi với Thiên Đạo, đổi lấy thêm một chút thời gian sống cho Thánh Nhân.
Quy tắc như vậy thực tế là để Thiên Đạo thu lấy sức mạnh tín ngưỡng và Tâm Linh Chi Lực của mọi người, giúp bản thân tiến hóa. Ở thời cổ đại, thời đại của Vô Tận Đại Lục, thực ra Thiên Đạo đã tích lũy được một sức mạnh vô cùng hùng hậu.
Bây giờ, chuyện gì cũng phải tự mình làm, đây là sự khác biệt về bản chất.
- Cùng tấn công, giết lại bọn họ, bây giờ chúng ta vẫn đang rất nguy hiểm, nhưng mà cũng nhìn ra được sơ hở của những người này rồi, có thể sống sót được khi gặp nguy hiểm.
- Đây là cơ hội thăng tiến duy nhất, chỉ có sáu người này mới có thể giúp chúng ta thăng tiến. Dưới sự chèn ép của sức mạnh của bọn họ, chúng ta có thể vượt qua giới hạn của sinh mệnh nhờ sự tham ngộ và pháp quyết của mình, đi đến hình thái Thanh Minh hoàn hảo nhất.
Phúc Thọ Thần nói.
- Đúng vậy, nếu đã như vậy thì chúng ta bắt đầu thực hiện đi, tấn công lại một lần nữa. Thực lực của chúng ta bây giờ mạnh hơn nãy rất nhiều.
Thường Vị Ương cũng đang chuẩn bị hành động, đương nhiên là nàng cũng muốn tiến đến đẳng cấp Thiên Ức Thọ Mệnh.
Tất cả mọi người ở đó đều đi ra từ Vô Tận Đại Lục thời đại viễn cổ, đi theo Cổ Trần Sa, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, bọn họ đã quen với sự xoay chuyển của vũ trụ, sự biến hóa của bốn bể. Họ tính toán rất rõ mọi cơ duyên trên nơi hồng trần này, mọi sự phát triển của bản thân, họ cũng biết rằng đây là cơ hội duy nhất của họ.
Mọi người bắt đầu hành động, trận pháp đó đột nhiên được mở rộng ra, nó chụp cả Vô Bất Hủ Chi Môn vào trong đó. Sau đó, cánh cửa này đã bị trận pháp luyện hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận