Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2391. Xin Quan Gia Lưu Một Nhà Phúc Vương



Chương 2391. Xin Quan Gia Lưu Một Nhà Phúc Vương




Còn về người Yến, cơ bản không hề lưu lại người sống cùng người bị thương. ͏ ͏ ͏ ͏
Đây là một loại quyết tuyệt, dù thế nào cũng là một loại tín niệm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Tầm Đạo đứng ở chỗ này, trong lòng, tràn đầy kinh ngạc. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn biết, ͏ ͏ ͏ ͏
Lần này vị Bình Tây Vương kia dẫn dắt binh mã xông phá quân Càn, cũng không phải là dòng chính của Tấn đông quân. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng dù vậy, ͏ ͏ ͏ ͏
Nhánh binh mã không phải dòng chính này, lại nguyện vì hắn, dùng cách thức khốc liệt đến cực điểm, giúp hắn phá vỡ vòng vây. ͏ ͏ ͏ ͏
Làm tướng công của một quốc gia, ͏ ͏ ͏ ͏
Góc độ mà hắn nhìn nhận vấn đề này cũng không giống những người khác. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở đây, ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn nhìn thấy chính là, uy tín của Yến Quốc Bình Tây Vương, ở trong quân Yến là vô cùng khủng khiếp. ͏ ͏ ͏ ͏
Quân Yến, yêu quí vị bình Tây Vương này giống như đã từng kính yêu Tĩnh Nam Vương và Bắc Trấn Vương. ͏ ͏ ͏ ͏
Cộng thêm việc lật đổ Thượng Kinh lần này, quân công đã lên tới cực hạn. ͏ ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nam Vương đi rồi, nhưng lại có một Tĩnh Nam Vương khác, không phải từ từ nổi lên, mà là đã thực sự có rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại nguyên soái binh mã Yến quốc đúng là danh xứng với thực. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Tầm Đạo sẽ không ngây thơ cho rằng, vị kia sẽ giống như tân Yến Hoàng, vào lúc này lại làm ra chuyện ngu ngốc như người thân đau đớn kẻ thù sung sướng gì gì đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Huống chi, người ta đã sớm đưa thái tử tới rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Tầm Đạo có chút mờ mịt vén lên tóc mình lên, ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc quan gia biết được tiên hoàng Yến Quốc băng hà, Yến Quốc Trấn Bắc Vương ốm chết, Yến Quốc Tĩnh Nam Vương đi xa, ͏ ͏ ͏ ͏
Từng cảm khái qua: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trẫm, cuối cùng cũng có thể thở một hơi rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Không, ͏ ͏ ͏ ͏
Quan gia, ͏ ͏ ͏ ͏
Ngụm khí này, sợ là ngài phải tiếp tục ngậm trong bụng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên gương mặt phóng khoáng tựa như trích tiên của Lý Tầm Đạo, giờ khắc này lại bày ra một loại vặn vẹo hiếm thấy: ͏ ͏ ͏ ͏
- Truyền lệnh toàn quân, đuổi, dù chết cũng phải đuổi cho bằng được, lại truyền lệnh các quận các châu các phủ các huyện ven đường, cần phải bắt giết Yến tặc Trịnh Phàm, quyết không cho phép hắn trốn về Yến quốc! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tuân mệnh! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tuân mệnh! ͏ ͏ ͏ ͏
Còn có một câu, Lý Tầm Đạo không nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn từ là người có tu vi cao nhất trong nhóm Luyện Sĩ khí phía sau Tàng Phu Tử ở Đại Càn, nếu không lúc trước đã không mời được Trịnh Phàm lên núi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bây giờ tu vi tuy là đã bị phế, nhưng lại có thể đem bản lĩnh tìm hiểu thiên đạo biến thành cảm giác có thể lập tức nghe được đoán được. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn có một loại dự cảm, ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như thật sự để cho Bình Tây Vương trở về Yến Quốc. ͏ ͏ ͏ ͏
Vậy ngày sau, ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Càn, ͏ ͏ ͏ ͏
Sẽ phải đối mặt với một nhân vật cực kỳ đáng sợ. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến quan gia, quan gia vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến quan gia, quan gia vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ, các ngươi, là quỳ để cầu xin trẫm khai ân sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Quan gia ngồi ở phía trên, mắt nhìn Phúc Vương Triệu Nguyên Niên, Phúc Vương thái hậu cùng với một đám thân thích Phúc Vương phủ đang quỳ phục phía dưới. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn họ không có đi theo Bình Tây Vương phá vây, ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì bên trong đội ngũ này, nữ quyến thực sự là quá nhiều, hơn nữa... Không, bọn họ căn bản là không kịp đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc quân Càn tiến vào quân trại của người Yến, một nhà Phúc Vương, toàn bộ chính trang, bày trí hương án mà chờ đợi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong tình thế này, ngay cả tướng quân hay sĩ tốt hành động không kiêng kị gì, cũng không dám làm chủ mà giết chết tôn thất. ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên, ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn họ bị đưa vào hành dinh, mang tới trước mặt quan gia. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt quan gia tái nhợt. ͏ ͏ ͏ ͏
Thân thể Triệu Nguyên Niên thân thể, nhưng vẫn là mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồi quan gia, chúng ta tự biết nghiệp chướng nặng nề, tuy quan gia nhân đức, nhưng vẫn không dám đòi hỏi quan gia khoan dung. ͏ ͏ ͏ ͏
- Triệu Nguyên Niên, ngươi cũng biết mình nghiệp chướng nặng nề? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng, tội thần biết, nhưng trước khi quan gia xử lý Phúc Vương phủ ta, xin để Nguyên Niên thuận lại lời một người nhắn lại với ngài ͏ ͏ ͏ ͏
- Trịnh Phàm? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn muốn nói điều gì với trẫm, muốn trẫm không truy sát hắn? Hay là muốn trẫm nghị hòa? Hay hoặc là, mơ mộng hão huyền, muốn trẫm, cắt đất bồi bạc? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Nguyên Niên lắc lắc đầu, ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt nhìn thẳng quan gia, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bình Tây Vương gia nói: Xin quan gia lưu lại một nhà Phúc Vương phủ, bản vương, sẽ sớm đem Thái tử, hoàng hậu, cùng chư vị hoàng tử đến đổi! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Lửa trại, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng lách tách giòn tan. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm ngồi trên một khối đá bằng phẳng, sống lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối. ͏ ͏ ͏ ͏
Thật ra không phải ở trong thời khắc này, Trịnh Phàm vẫn muốn giữ gìn hình tượng của mình, mà là đối với hánh quân đào vong này mà nói, bây giờ hắn, là nơi chống đỡ niềm tin của tất cả những người khác. ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng không phải sợ bọn họ sẽ rời bỏ mình, mà là hy vọng khi để bọn họ nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng có thể thoải mái hơn một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Người sống ở trên đời, thỉnh thoảng cũng phải đeo lên một tấm mặt nạ, mà ý nghĩa ban đầu của mặt nạ, không phải là để cho bản thân, mà là để cho người khác đến ‘nhìn’ vào ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ Hết chương 2391.



Bạn cần đăng nhập để bình luận