Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2609. Chỉ Có Hai Món Nợ



Chương 2609. Chỉ Có Hai Món Nợ




Dùng đao của bọn họ cắt thịt chính bọn họ sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tại sao cách tân lại khó? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Có ai ngồi ở trên ghế rồi mà lại tự lật cái ghế đó không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng như cục diện của Tấn Đông này, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu có một ngày hai ta có thể làm thật. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Họ Trịnh ngươi vẫn còn, với uy vọng của họ Trịnh ngươi, ngược lại có thể sửa lại một chút, thay đổi một chút vào lúc cuối. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng nhi tử của ngươi thì sao đây? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhi tử của ngươi có thể thay đổi được không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Những tiêu hộ này ủng hộ nhi tử của ngươi kế nhiệm vương vị, là bọn họ chống đỡ cho nhi tử ngươi ngồi chắc trên vương vị, sao có thể cắt thịt của bọn họ được chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Kết quả là, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lại là ba năm mới ba năm cũ, may may vá vá thêm ba năm nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm trầm mặc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhiều khi, làm người ngoài cuộc trên cõi đời này, luôn tồn tại một loại... thanh cao. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn luôn cảm giác mình nhìn thấu tất cả, cũng cao hơn tất cả, nhưng thật ra bên trong mỗi thời đại đều sẽ có vài kẻ như vậy, ánh mắt của bọn họ có thể nhìn thấu hạn chế của thời đại, nhìn ra cao xa hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chẳng hạn như, Cơ Lão Lục. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế cắn một miếng thịt, lấy khăn tay của hoàng hậu để lau miệng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho nên, sau khi nghĩ thông những thứ này, cái gì nên buông ta đều buông xuống hết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lão tử cũng có sống mãi không già được đâu, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trên đời này không tồn tại quy luật vĩnh viễn thật sự. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhật nguyệt thay đổi, bốn mùa lưu chuyển, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Quay đầu lại vẫn là câu nói kia, con cháu tự có phúc của con cháu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế đưa tay quàng lên bả vai của vương gia, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đời này hai huynh đệ ta cứ thống nhất Chư Hạ trước, những chuyện còn lại cứ để bọn hậu bối tự chơi đùa với nhau đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đây là hoàng đế phân tích cõi lòng của chính mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Những câu này không thích hợp nói trong thư từ, chỉ khi nói trực tiếp thì mới thể hiện được sự chân thành. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Xét cho cùng, đây cũng là một ước định. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Kiêng kỵ và không kiêng kỵ, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Triều đình và địa phương, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Các loại mâu thuẫn, đều có thể gác lại, để dành cho hậu bối đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người bọn họ, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đời này muốn chơi bao nhiêu cứ chơi bấy nhiêu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thân là thiên tử, nói đến nước này cũng là đáng quý rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm cười cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cơ Lão Lục. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cũng nói một câu thật lòng, từ đầu đến cuối Trịnh Phàm ta chưa bao giờ thấy mình nợ ngươi bất cứ điều gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đánh rắm đi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đừng tưởng ta không biết, lúc đó xuất chinh, trong quan tài ngươi mang theo, lẫn bên dưới vương phủ của ngươi chôn cái gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người gặp nhau lần đầu trong hoang mạc, trước cửa Trấn Bắc Hầu phủ, Sa Thác Khuyết Thạch gõ cửa, lúc bị bao vây, bọn họ phá vòng vây xông thẳng vào xe ngựa lục hoàng tử, Trịnh Phàm “liều mình” cứu giúp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Từ lúc bắt đầu, lão tử đã cảm thấy kỳ quái, loại Ngọa Long Phượng Sồ, nhân tài như ngươi làm sao có thể tốt số đến thế, vừa đúng lúc cứu ta? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng không phải lão tử cố ý điều tra ngươi, chỉ là mấy năm qua căn cơ ngươi thâm hậu, cũng không giấu giấu diếm diếm, đồn đãi xung quanh chiếc quan tài bên dưới vương phủ ngươi vốn cũng không ít. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lại liên tưởng đến xác chết Tả Cốc Lễ Vương vùng dậy mà đi năm đó, không phải vừa khớp sao! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngươi không cứu ta, nhưng ngay từ đầu ta đã giúp ngươi, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Còn nghĩ cách thông qua Binh bộ điều ngươi đến Thúy Liễu bảo thuộc Ngân Lãng quận. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đây mà là ngươi không mắc nợ ta à? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiếu nợ nghĩa là gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm hỏi ngược lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hả? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nhận món nợ này thì mới gọi là thiếu nợ, ta không nhận thì không nợ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- … ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng hậu không nhịn được cười, đứng dậy giúp hai người thêm rượu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tư Tư, nghe này, tên họ Trịnh nói ra lời này thật không biết xấu hổ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm chậm rãi xoay người, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Buôn bán mà, ta đặt bẫy, ngươi chui vào trong, cái này gọi là mắc lừa. Hơn nữa, khi đó ngươi giúp đỡ ta chỉ vì ta cứu mạng ngươi à? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không thì do ngươi đẹp chắc? Ngươi có đẹp như ta không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc hoàng đế hỏi lời này thì nhìn về phía hoàng hậu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng hậu xì hoàng đế một tiếng, phớt lờ hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế có chút bất lực, trước kia hoàng đế cũng là phiên tiên công tử, dộ dáng tuấn tiếu. Nhưng mấy năm nay đã phát tướng ra nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tên họ Trịnh này vẫn luôn đánh trận, tu vi cũng vững bước tăng tiến, chênh lệch lập tức hiện ra rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta chỉ nhận hai món nợ, một là lời hứa ta thiếu Tĩnh Nam Vương, một khoản còn lại là tám ngàn đồng đội đã đoạn hậu ở Càn quốc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ Hết chương 2609.



Bạn cần đăng nhập để bình luận