Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2639. Lẽ ra phải vậy



Chương 2639. Lẽ ra phải vậy




Trần Đạo Lạc và Hà Xuân Lai cáo từ rời đi.
Lúc ra ngoài, đúng lúc thấy Tôn Lương đẩy Tôn Anh ngồi trên xe lăn cùng đi ra ngoài.
Mọi người gặp mặt, nhìn nhau cười.
Phong tiên sinh không ở đây, Bắc tiên sinh tất nhiên cũng không ở đây, mọi người đây là cùng đến để “lãng phí thời gian”.

Trong phòng phê duyệt công văn.
Hùng Lệ Thiến xoa cổ tay tê dại, nói với Nguyệt Hinh ở bàn trợ lý bên cạnh, cười khổ nói:
- Mệt quá đi.
Nguyệt Hinh cười, phu nhân này mỗi ngày đều phải kêu mệt những mấy lần.
- Ta muốn về nhà trông con, không muốn ra ngoài làm quản gia nữa. Lúc trước ở trong cung còn rất ngưỡng mộ những Thái hậu giám quốc trong lịch sử của Hùng Thị ta. Giờ thật sự vào tay mới biết không phải chuyện như vậy.
Nguyệt Hinh trả lời:
- Phu nhân, nếu như được nhàn nhã, thì ai lại muốn ở ngoài làm việc chứ.
- Đúng vậy, lúc trước không phục tại sao nữ nhân chúng ta phải ở nhà giúp chồng dạy con, nữ nhân lại không thể xông pha xây dựng sự nghiệp của chính mình sao?
- Bây giờ mới hiểu, thực ra các lão gia cũng rất thích ở trong nhà không ra ngoài, ứng phó với chuyện bên ngoài quá mệt, quá phiền phức, vẫn là ở trong nhà thoải mái hơn.
- Chẳng qua là thêm một gánh nặng trong lòng thôi.
Nói rồi, tự công chúa lại cười.
- Cho nên vương gia của chúng ta từ lúc bắt đầu đã nhìn thấu rồi.
- Ha ha ha.
Nguyệt Hinh phối hợp bật cười.
Theo người bên ngoài thấy, Bình Tây vương gia hẳn là trăm công nghìn việc, nếu không sao Tấn Đông có thể có cục diện phát triển không ngừng này?
Thực ra, Bình Tây vương gia thích ở lì trong nhà, chơi với con nhất, mỗi lần ra ngoài cần thay chính trang đều là vẻ mặt không kiên nhẫn.
- Chỉ là không biết vương gia và các tỷ tỷ rốt cuộc còn muốn ở bên ngoài chơi bao lâu.
Hùng Lệ Thiến thở dài nói.
- Đâu có kiểu như vậy chứ, cơ nghiệp to lớn, nói vứt là vứt lại à?
- Chắc là có chuyện quan trọng.
Nguyệt Hinh nói.
- Điều này tất nhiên ta rõ.
Hùng Lệ Thiến cầm chén trà lên, uống một ngụm trà sâm, nói:
- Cũng may người bên dưới đều quy củ, mấy đại nhân quản lý sự vụ làm việc chín chắn lão luyện. Quan trọng nhất là Lương tướng quân còn ở đây, nếu là Kim tướng quân, vương gia từng nói Kim tướng quân là người có thể tín nhiệm.
Chuyện khác tạm thời có thể gia cho người khác, điều này không ảnh hưởng gì, nhưng quân quyền một lúc cũng không thể rời thân.
Cho nên, lần này Lương Trình rất không may, trở thành Ma Vương duy nhất ở lại giữ Tấn Đông.
Lại phối hợp với Kim Thuật Khả trung thành, hai người này nắm giữ quân quyền hiện tại của Tấn Đông, đất Tấn Đông sẽ không nổi lên sóng gió gì.
- Tiếp tục xem đi, thực ra không có sơ suất gì, người bên dưới cũng kiểm tra không chỉ một lần mới dám đưa lên, nhưng nếu chỗ ta chỉ xem một lần cứ cảm thấy tạm thời quản lý nhà này không xứng chức quá rồi.
- Phu nhân nói đúng, lẽ ra phải vậy.

Hậu trạch vương phủ.
Thiên Thiên làm xong bài học hôm nay, đang luyện đao.
Người truyền thụ đao pháp cho hắn là Từ Sấm.
Phái kia của Ôn Minh Sơn vẫn luôn chú ý song tu đao kiếm, mặc dù vẫn chưa từng có đại hiệp giang hồ chân chính, nhưng không có nghĩa là đao pháp kiếm pháp của phái này không được. Ngược lại là vì đao pháp kiếm pháp bọn họ truyền thừa đều là nhất tuyệt, nên mới khiến cho bản thân không thể lựa chọn. Sau khi song tu đao kiếm lại thêm một phần tinh lực, nên rơi vào cục diện thực lực đệ tử môn hạ phổ biến thấp hơn đại phái giang hồ khác không ít.
Người luyện đao cùng Thiên Thiên còn có Trần Tiên Bá, Trịnh Man và Lưu Đại Hổ.
Đứng cách đó không xa còn có Kiếm Thánh.
Kiếm Thánh sớm đã tê liệt với việc trưởng tử của mình đứng ở đó học đao pháp.
Cũng may Kiếm Thánh có hy vọng khác.
Ở phía sau Kiếm Thánh, có một cái giường trẻ sơ sinh rất to.
Nhưng Đại Nữu và Trịnh Lâm ở trên giường dường như cũng không thích xem các ca ca luyện đao ở phía trước.
Đại Nữu ôm Long Uyên.
Trịnh Lâm thì giơ tay ờ Long Uyên, Đại Nữu không cho, Trịnh Lâm lại giơ tay ra kéo, hai đứa trẻ bắt đầu kéo qua kéo lại.
Nhưng không ai khóc, không ai nổi giận, chỉ là tiến hành lôi kéo với sự vật trước mặt theo bản năng.
Kiếm Thánh giơ tay, kéo Long Uyên ra khỏi tay Trịnh Lâm, đưa cho Đại Nữu.
Đúng vậy, về mặt này Kiếm Thánh “lấy lớn bắt nạt nhỏ” nhỏ. ͏
Mặc kệ nói thế nào, Đại Nữu là đệ tử của Ngu Hóa Bình hắn, là truyền nhân tiêu chuẩn sẽ hoàn thành kế thừa y bát của hắn.
Hắn cũng không phải người làm quan, cần bận tâm đến toàn cục gì, hắn chính là chiều!
Đại Nữu ôm lại Long Uyên, nở nụ cười với Kiếm Thánh.
Kiếm Thánh cũng mỉm cười.
Mà lúc này, mặt Trịnh Lâm lạnh lùng ngồi ở đó, nhìn kiếm Thánh.
Hắn vốn đang chơi đùa với tỷ tỷ rất tốt.
Kết quả gặp phải một người không chơi nổi.
Nếu bây giờ Trịnh Lâm biết nói chuyện, sợ là đã trực tiếp mắng ra: Đúng là không biết xấu hổ!
Trên thực tế, hắn quả thật cũng rất tức giận, thế tử của vương phủ này từ lúc ra đời tính tình đã không được tốt lắm.
Lúc này nốt ruồi đỏ kia ở ấn đường của hắn cũng đang phập phồng.
Kiếm Thánh biết rõ đứa nhỏ này đặc biệt, đối mặt với “khí thế” của đứa nhỏ này, Kiếm Thánh cũng hơi lộ ra chút khí tức của mình.
Ánh mắt Trịnh Lâm chớp chớp.
Ngay sau đó nghiêng đầu qua, điểm cao nhất của trí khôn thực ra là theo lợi tránh hại.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng nam nhân áo trắng trước mặt này rốt cuộc đáng sợ cỡ nào.
Lúc này, Kiếm Thánh phóng thích ra một kiếm khí ở đầu ngón tay.
Trịnh Lâm lại lập tức nghiêng đầu qua, mắt trợn hơi to.
Kiếm Thánh nhẹ nhàng đưa kiếm khí tới gần một đồ trang trí bằng sắt treo trước giường trẻ sơ sinh, nhẹ nhàng lướt qua, đồ trang trí trực tiếp bị chia làm hai.
Trịnh Lâm nhìn càng chăm chú hơn.
Kiếm khí đột nhiên chuyển đầu, xông về phía Trịnh Lâm.
Trịnh Lâm theo bản năng lấy hai tay ôm đầu của mình, nhưng kiếm khí lại tan biến trong chốc lát.
- Ha ha ha…
Đại Nữu lại bật cười.
Trịnh Lâm hơi mờ mịt buông hai tay xuống, nhìn mọi thứ xung quanh, hắn liếm môi.
Kiếm Thánh đứng ở bên cạnh, vốn là trêu đùa trẻ con, nhưng hắn đã để ý thấy trong mắt đứa nhỏ này lộ ra vẻ khát vọng.
Hình như hắn rất khát vọng sức mạnh.
Cho dù hắn đã định trước từ lúc sinh ra đã có thể trở thành một trong số vài người có quyền thế nhất thiên hạ này, nhưng hắn có một loại theo đuổi bản năng đối với sức mạnh.
Điều này thật sự rất không giống cha ruột của hắn.
Dư quang khóe mắt của Kiếm Thánh liếc nhìn xung quanh.
Hắn biết ở đây không có người ngoài.
Lần này Trịnh Phàm ra ngoài chỉ dẫn theo mấy tiên sinh kia, ngay cả Ngu Hóa Bình cũng hiếm khi không gọi đi cùng.
Nhưng cho dù cha mẹ đứa nhỏ đều không ở đây, lúc ngươi nảy sinh suy nghĩ muốn lừa bán con nhà người ta, thì sẽ có hơi chột dạ.
Kiếm Thánh “tạch” ngón tay một cái, lại có một tia kiếm khí hiện ra từ đầu ngón tay.
Kiếm Thánh nhìn Trịnh Lâm, hỏi:
- Muốn không?

- Ui…
Trong sân của một trại nhỏ, Tứ Nương đang xử lý vết thương ở ngực cho Trịnh Phàm.
Vết thương rất sâu, Tứ Nương vừa mới khâu lại xong, bây giờ đang bôi thuốc. Thực ra quá trình bôi thuốc càng đau hơn, thuốc phải bôi tận vào trong, từng cơn đau ngược lại còn khó nhịn hơn lúc khâu.
Bôi thuốc xong, Tứ Nương khoác y phục vào giúp Trịnh Phàm.
Cách đó không xa, Phàn Lực đang đẩy thi thể.
Tiết Tam đang đu trên cột cờ, nhìn về hướng Bắc.
Người mù thì ở trong một túp lều thẩm vấn tù binh.
Không chỉ trên người Trịnh Phàm bị thương, từng Ma Vương cũng đều có thể nhìn ra vẻ nhếch nhác. Phàn Lực là đau đầu nhất, vết thương chưa khỏi trên người cũng nhiều nhất, treo chi chít trên người rất khủng bố.
Ở đây coi như là nơi giao giới của thế lực Phạm Thành và nước Sở, hai bên thỏa thuận ngầm hòa hoãn xung đột, cộng thêm còn tiếp giáp với dãy núi Tề Sơn, năm ngoái ba nước đại chiến khiến cho không ít thế lực không thể không vào khu vực này để tránh hiềm.
Hơn nữa, không giống như bên Trấn Nam quan trắng trợn tiếp nhận dân lưu lạc của nước Sở, ý nghĩa quân sự đơn thuần ở Phạm Thành càng nặng hơn, cho nên rất nhiều thế lực lớn nhỏ chiếm cứ nơi này, giống như một khu vực “Ác Nhân cốc”.
Ở đây xưng đại vương, ở kia xưng thiên vương, những người tự phong tướng quân gì gì đó kia ngược lại rất hiểu chuyện, rất khiêm tốn.
Hai tháng này, Trịnh Phàm dẫn theo các Ma Vương tiến hành lịch luyện trong khu vực này.
Hết cách, nhìn khắp nơi cũng chỉ có nơi này thích hợp thôi.
Hôm nay treo đại vương, thực ra cũng chỉ mấy chục người, ngày mai diệt thiên vương, cũng chỉ là một ổ giặc cỏ.
Đương nhiên cũng sẽ gặp vụ cứng, ví dụ bên Trịnh Phàm đã từng gặp hai lần “giặc cỏ” rõ ràng có bóng dáng quân chính quy của nước Sở, còn từng gặp gian tế của nội vệ Phượng Sào. ͏ Hết chương 2639.



Bạn cần đăng nhập để bình luận