Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2645. Ta thử trước



Chương 2645. Ta thử trước




- Chủ thượng, nô gia lấy cho ngài chậu nước rửa mặt trước.
- Được.
Trịnh Phàm không từ chối.
Trong chuyện thăng cấp, không chỉ có các Ma Vương mệt mỏi.
Lau mặt, mặc quần áo vào, Trịnh Phàm đi ra khỏi nhà, ra ngoài sân.
Đám người mù đã đứng chờ ở đó, cùng lúc đó, trong sân có ba cái bàn, bên trên chất đầy sách.
- Thứ đồ chơi này ở đâu ra vậy?
- Chủ thượng, đây là do thuộc hạ chuẩn bị kỹ càng, sách để nghiên cứu trong bốn năm tới đây, bên trong được ghi chép rất tỉ mỉ, tất cả dự đoán cũng không phải vô dụng, bốn năm sau, Chủ thượng có thể động binh rồi.
- Thuộc hạ vẫn biết Chủ thượng luôn muốn thống nhất Chư Hạ, cho nên thuộc hạ chưa từng nơi lỏng, cũng đồng ý trợ giúp Chủ thượng hoàn thành một tâm nguyện này!
Nói xong, người mù quỳ xuống.
Tiết Tam sáng mắt lên, A Minh cũng khó có khi nghiêm chỉnh, hai người cùng lúc quỳ xuống.
Nói không chừng còn dựa hơi người mù kiếm được chút đỉnh?
Chỉ có mình Phiền Lực đứng phía sau hơi nhướng mày, cảm giác mọi chuyện không hề đơn giản như thế.
Nhưng Phiền Lực vẫn quỳ xuống.
Trịnh Phàm đứng ở đó, hít sâu một hơi, hai tay từ từ giơ lên. Là một Chủ thượng, làm Vương gia, hắn đang đầu tư, cũng cố hết sức để nội tâm bản thân trở nên hào phóng hơn, bỏ qua chút bực bội này cho đại nghiệp.
Tóm lại, có hơi mạnh mẽ, có hơi gượng gạo, cũng có chút cứng nhắc, không làm nền, chỉ có thể tự dựa vào bản thân kiếm thêm đất diễn cho mình.
Sau đó, qua nửa chén trà nhỏ, không chỉ gia hỏa có ý đồ khác không có phản ứng, đến cả trên người người mù cũng không hề xuất hiện chút dao động nào.
Ách…
Thất bại rồi à?
Người mù ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ cô đơn.
Tiết Tam trừng mắt nhìn người mù, dù sao hắn cũng không chuẩn bị thứ gì, không dựa hơi được cũng không sao, người mù chuẩn bị nhưng thất bại, tam gia cười trên nỗi đau của người khác.
A Minh khẽ lắc đầu, lúc trước ở nhà người mù ăn cơm nói chuyện rất chắc chắn, còn ép bản thân ăn hai cái mao huyết vượng đến mức “Ngậm bồ hòn làm ngọt”. Lúc này, không ngờ hắn lại bị lật xe.
Phiền Lực gãi gãi đầu.
Trịnh Phàm có hơi áy náy nói:
- Xin lỗi, ta đã cố gắng ném vào rồi.
Cái chuyện giúp Ma Vương thăng cấp, Trịnh Phàm thật sự không hề qua loa.
- Chủ thượng đừng buồn, là thuộc hạ chưa chuẩn bị kĩ, quá nhiều, không đủ nhẹ nhàng, là thuộc hạ nghĩ chuyện đơn giản rồi.
Người mù đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên đầu gối mình.
- Hừm, ngươi nghĩ lại cách khác tốt hơn đi, sau đó tới tìm ta.
- Vâng, thuộc hạ đã rõ.
- Các ngươi thì sao?
Trịnh Phàm nhìn về phía những người khác.
Tiết Tam, A Minh và Phiền Lực đều lắc lắc đầu, thể hiện bản thân mình vẫn chưa chuẩn bị xong.
- Việc này không vội, chúng ta cứ từ từ làm, không phải Tứ Nương cũng thành công rồi sao, Tứ Nương có thể, thì các ngươi chắc chắn cũng có thể.
- Vâng, chúng ta đã rõ.
- Ta đi vào trước.
- Cung tiễn Chủ thượng.
- Cung tiễn Chủ thượng.
Đợi đến khi Trịnh Phàm rời đi rồi, Tiết Tam bĩu môi nói:
- Chuyện Tứ Nương có thể mà chúng ta không thể thì nhiều vô kể.
Ma Hoàn là con ruột, Tứ Nương là con dâu, trong số bảy Ma Vương, có hai người có thân phận đặc biệt, năm người bọn họ, chỉ cách có một tầng, cũng không phải là oán giận, mà là sự thật.
- Haiz, đáng tiếc Chủ thượng không thăng cấp, nếu không A Minh ngươi có cơ hội rồi.
A Minh nhìn Tiết Tam, nói:
- Muốn đánh một trận không?
- Ha, ông nội ta bây giờ cùng một đẳng cấp với ngươi, còn tưởng cứ để ngươi bắt nạt như năm ngoái à? Đánh thì đánh, ai sợ ai!
- Vậy thì đánh một trận.
- Không cho phép ngươi mang theo túi máu!
- Được.
Tiết Tam và A Minh rời đi trước.
Người mù nhìn Phiền Lực một cái, thấy Phiền Lực không đi, hỏi:
- Còn có chuyện gì?
Phiền Lực lắc đầu, nói:
- Không.
- Vậy ta đi về.
- Đi cẩn thận.

Một lần thử nghiệm thất bại, vẫn chưa tạo nên quá nhiều sóng gió.
Người mù cũng không còn thần thần bí bí, mà trở nên rất thản nhiên, trong lúc đó còn mời Ma Vương khác đến nhà mình thảo luận mấy lần.
Thậm chí, đến cả Tứ Nương còn mời hai lần, tâm sự những trải nghiệm tâm đắc, phát biểu diễn thuyết để thành công.
Tuy rằng các Ma Vương đều rất bận, nhưng không ai là không đến tham gia, à, ngoại trừ một người còn ở bên ngoài lĩnh binh Lương Trình. ͏
Hắn chỉ còn một tầng nữa thôi, cho nên không có mặt cũng không sao, dù sao xếp hạng đứng nhất từ dưới lên chính là hắn, thành tích rất ổn định.
Nhưng mà, mấy lần mở ra, cho dù bàn luận thế nào đi nữa, cũng không thể lấy ra một biện pháp thực thi.
Đến cả người mù cũng không thể không thừa nhận, hiểu biết của hắn về việc Tứ Nương thăng cấp lần trước quá nông cạn.
Nhưng mà, mỗi lần kết thúc một buổi bàn luận, người mù đều sẽ làm một buổi tổng kết công khai, chủ đề đa phần đều là trên đời không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền, chỉ cần có công mài sắt có ngày nên kim!
Đêm nay, lại một buổi bàn luận thành quả không được gì kết thúc.
Lúc đi ra khỏi nhà người mù, Tiết Tam không khỏi cảm khái nói:
- Má, cái này có khác gì đại hội bán hàng đa cấp đâu, mời một tấm gương đến giảng giải, lại không ngồi bàn luận cách thành công, cuối cùng lại cùng nhau hô khẩu hiệu bơm máu gà.
A Minh không hề phản ứng lại tiếng lầm bầm của Tiết Tam, khoát khoát tay, đi về phía hầm rượu uống rượu, gần đây phía Tây mới đưa đến một lô rượu nho, hắn muốn đi phẩm rượu.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe ngựa đứng trước cửa nhà người mù, người mù mở cửa, lên xe ngựa.
Người trong xe ngựa rất cung kính hành lễ với người mù:
- Cuối cùng cũng được thấy ngài lần nữa.
- Ta cũng rất vui khi được gặp lại ngươi.
- Xin hỏi, là có chuyện gì vậy, mà chúng ta phải tách ra đội buôn trên đường, lại cố tình ẩn tung tích vào thành?
- Chuyện này, đợi chút sẽ giải thích với ngươi, bây giờ, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp vương của chúng ta.
- Vương… Nếu lúc trước ở Bắc Phong quận, biết các ngươi có thể đi đến hôm nay, ta sẽ không rời đi trở về tranh vị trí người thừa kế, không công dằn vặt đến mấy năm, suýt chút còn vứt cả mạng.
- Bây giờ cũng không tính là muộn, tin tưởng ta, ngươi ở lại đây, sẽ có khởi đầu xây dựng nhân sinh sự nghiệp mới.
- Đa tạ Đại nhân, ngài đúng là quý nhân của ta.
- Ngươi cũng vậy.
Lúc này, một cái đuôi lông xù đung đưa qua lại, người mù đưa tay vỗ vỗ.
Con Husky nằm rạp trong xe ngựa, lộ ra biểu cảm lấy lòng với người mù.
Chỉ có điều, trên da lông con husky, có vài lỗ hổng, hiển nhiên là từng bị thương.
Winter đưa tay xoa xoa đầu husky, cảm khái nói:
- Nếu không có nó bảo vệ mấy lần, ta căn bản không thể sống sót trở về.
Người mù cười cười, nói:
- Tí nữa giới thiệu cho ngươi một người bạn.
Husky có thể nói chuyện, cũng có thể nghe hiểu tiếng người, lúc này lấy lòng hỏi:
- Đại nhân, ngài định giới thiệu cho ta một người bạn thế nào?
- Nhớ lần trước ngươi và Tam nhi, cũng chính là tên lùn kia bàn luận xem Tỳ Hưu của ai có vấn đề, trong vương phủ vừa hay có nuôi một con Tỳ Hưu thuần chủng.
- …
Husky.
Xe ngựa vẫn chạy, rất nhanh đã tiến vào Vương phủ.
Quy hoạch bốn năm lần trước gì đó, chỉ là động tác của người mù rất qua loa, hắn chủ yếu dùng thủ đoạn, là vì vị này từng cùng bọn họ gặp tay buôn phương Tây ở thành Đồ Mãn.
Cùng chung chí hướng mà, trong lòng Chủ thượng suy nghĩ cái gì, người mù đương nhiên hiểu rõ.
Thống nhất Chư Hạ chắc chắn phải trải qua một quá trình, thống nhất, là để hoàn thành lời hứa, một khi lời hứa hoàn thành, dựa theo tính cách của Chủ thượng, hẳn là muốn đi xung quanh, sau đó… Đi tìm kiếm vị kia.
Người mù vẫn phụ trách đối ngoại tình báo, sở dĩ có thể liên lạc với Winter và đội buôn này sớm hơn mấy Ma Vương khác, vì tránh đánh rắn động cỏ, cho nên người mù mới để bọn họ tách ra khỏi đội buôn, lựa chọn im lặng.
Món ăn này, chỉ có hắn bưng ra cho Chủ thượng, mới có hiệu quả, cũng chắc chắn có thể có hiệu quả.
Xe ngựa dừng lại trong vương phủ.
- Các ngươi chờ một chút trước, ta đi thông báo cho vương.
- Bọn ta chờ vương cho gọi.
- Gâu.
Người mù xuống xe ngựa trước, lúc đi về phía hậu viện, lại phát hiện Kiếm Tỳ đang vội vội vàng vàng chạy về phía sau hậu viện.
- Làm sao vậy?
Người mù hỏi.
- Thế tử điện hạ cơ thể có chút vấn đề, Phúc Vương phi bảo ta đến tìm Vương gia, Bắc tiên sinh.
Trịnh Lâm, được tất cả Ma Vương yêu thích, còn là nơi ký thác giấc mơ tương lai của người mù, người sống trên đời, luôn có một ít vật tồn tại được trân trọng thật tình.
- Ngươi đi thông báo với Chủ thượng, ta đi xem thử trước.
- Vâng, Bắc tiên sinh.
Người mù dời bước chân sang một hướng khác, đi về phía một gian nhà khác. ͏ Hết chương 2645.



Bạn cần đăng nhập để bình luận