Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2802. Một đóa sen



Chương 2802. Một đóa sen




Vấn An cư sĩ nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan gia, sẽ không như vậy, thiên mệnh và chúng ta đã xoay chuyển thành một, tất cả đều sẽ trở về vị trí... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Quan gia đã đi lên bậc thang, khi nghe được lời này, đột nhiên dừng bước, quay lại, lúc này hắn đứng ở bậc thang nhìn đồng tử đứng ở phía dưới, lại thấy càng thêm nhỏ bé. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Quan gia chỉ vào hắn nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Trẫm cũng tu đạo, trẫm yêu đạo bào, trẫm vui vẻ mơ hồ, trẫm kính trọng Tàng Phu Tử, trẫm kính trọng Lý Tầm Đạo, nhưng bọn họ, còn có ngươi, ở trong mắt các ngươi, lại là vì Thế tửc hồng trần che mắt, ngu xuẩn buông tha đại đạo. Thật buồn cười, ngươi nghĩ rằng ngươi đang đúng, các ngươi cho rằng ánh mắt của mình đã xuyên qua hư vô, nhìn thấy tinh không, thấy được thiên mệnh. Nhưng các ngươi không dám nhìn vào thế gian này! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vấn An cư sĩ chắp hai tay lại, nhanh chóng mặc niệm tâm kinh, bây giờ hắn cảm giác thấy đạo tâm của mình đang chấn động, có hiện tượng thất thủ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Quan gia thuận thế nhìn ra xa, Lý Tầm Đạo bị binh mã ngăn cách đứng ở nơi đó, phát ra một tiếng thét dài: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tầm Đạo, năm đó, trẫm đón ngươi lên núi. Hôm nay, ngươi đưa trẫm lên núi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ở phía xa, Lý Tầm Đạo quỳ xuống hét: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Quan gia quay người lại, nhìn bậc thang trước mặt, từ từ bước lên, vừa đi vừa mắng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật mệt chết người mà, thôi! Không đi nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó, quan gia giơ tay trái lên, chỉ lên trời ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Trẫm, thái thượng hoàng đế Đại Càn, Luyện Khí sĩ cửu phẩm, hôm nay binh giải, không cầu phi thăng chứng đạo, chỉ cầu không muốn đi điểu đạo này! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Một ngọn lửa nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa màu lam, thoát ra từ vị trí bả vai quan gia, chậm rãi thấm nhuần vào trong máu thịt của Triệu quan gia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hí... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khuôn mặt Triệu quan gia vặn vẹo, lại không thể kêu đau, càng không muốn xoay người, chỉ có thể lựa chọn chống đỡ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngọn lửa quá nhỏ để tự thiêu rụi bản thân, nên phải mất một thời gian. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tầm Đạo, không phải ngươi nói khi binh giải là một loại đại tự tại đúng không? Trẫm hối hận... trước kia trẫm nên có thêm một chút tâm tư tu luyện, tốt xấu gì cũng có thể thống khoái một chút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng ngọn lửa nhỏ màu lam thiêu cháy đến vị trí của ngực quan gia, làm bụng kịch liệt hơn. Quan gia quỳ xuống, chống bàn tay xuống mặt đất: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu biết thế này không bằng mang theo một bình rượu độc, đau quá... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, ngọn lửa thiêu rụi lông mày, hơi thở của Triệu quan gia biến mất, đạo bào rộng lớn bắt đầu tan nát, thân thể bắt đầu dần dần hóa thành tro bụi, sau đó phiêu tán theo gió. Dưới chân núi, Hàn Tuế nhắm mắt lại, Diêu Tử Chiêm và Vấn An cư sĩ, cùng với một đám giáp sĩ, tất cả đều quỳ xuống. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trên núi, cái ao vốn đã trống rỗng lại nở ra một đóa sen. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nương nương, cho một phần đậu phụ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, tiểu chủ, ngài cầm cẩn thận, ngài tranh thủ thời gian cầm bát về, sẽ không thu tiền ngài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm tạ nương nương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại nương trước mặt bán đậu phụ nhìn như tiểu cô nương, ăn mặc tinh mỹ đáng yêu này, tự nhiên hào phóng khó có, không thu tiền ép bát. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Những năm đầu, tất cả mọi thứ ở Tấn Đông đều là sản nghiệp của Vương phủ, các ngành nghề đều phát triển, ông chủ đều là người của Vương phủ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong những năm gần đây, Vương phủ đã dỡ bỏ lệnh cấm một phần của sản nghiệp để cho phép tiểu dân tham gia nắm giữ. Trong đó, quầy hàng bán đồ ăn vặt chiếm đa số, hơn nữa bởi vì thành phần dân tộc và thành phần di dân vùng Tấn Đông chiếm số lượng lớn, cho nên hương vị các loại đồ ăn vặt có thể nói là rất đa dạng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau tất cả, cho dù triều đại nào, dễ dàng để người dân nhất bắt đầu nhất đó là thương nghiệp nhà hàng, tất nhiên, dễ dàng nhất cung dễ suy yếu nhất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mặc kệ như thế nào, tiểu thương bán hàng rong trên đường phố trở nên nhiều hơn một chút, cuối cùng thì tòa Phụng Tân thành vốn có vẻ quá mức nghiêm túc này có thêm không ít mùi pháo hoa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong tay Đại Nữu bưng một chén đậu phụ, đưa cho thị nữ bên cạnh cầm kẹo hồ lô đã ăn một nửa trong tay, còn mình thì cầm thìa múc đậu phụ đưa vào miệng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Đại Nữu nuốt đậu phụ, vỗ vào miệng, nói: ͏ Hết chương 2802.



Bạn cần đăng nhập để bình luận