Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2921: Quà của ta

1313 chữ
Về Giang Nam, cụ thể là vị trí phía Tây, Kim Thuật Khả có thể một đường truy đuổi quân Càn về phía Tây.
Nhưng Kim Thuật Khả rốt cuộc vẫn là một vị soái tài trầm ổn, không vì tham công mà liều lĩnh. Sau khi nới rộng một mảng lớn khu vực an toàn cho ngụy triều đình người Càn, hắn từ chối tiến vào, chỉ xem như hỗ trợ.
Điều này có thể đảm bảo rất nhiều không gian sinh tồn và sự ổn định của ngụy triều khi binh mã quân Yến di chuyển về phía Bắc với số lượng lớn khiến cho binh lực lưu thủ Giang Nam không còn đủ quân số.
Một phương diện khác, Lương Trình một đường phối hợp thủy sư Ngô gia, dọc theo sông Càn một đường hướng Bắc rồi chuyển sang hướng Tây, binh phong tiến sát thủ
đô Càn quốc nhưng bọn họ không lựa chọn tiếp tục thâm nhập mà biến mình thành cây đao treo trên đỉnh đầu người Càn.
“Hai tiểu tử thúi kia chơi đến điên rồi”
Trên bàn Trịnh Phàm tổng cộng có bốn phong thư.
Phong thư thứ nhất liên quan đến Thái Nhị Sơn, tạm thời không đề cập đến.
Phong thư thứ hai liên quan đến Thiên Thiên và Trịnh Man.
Trần Tiên Bá, Thiên Thiên và Trịnh Man lĩnh một đội binh mã. Ban đầu, bọn họ dựa
theo quân lệnh của Trịnh Phàm đánh về phía Tây Bắc, vốn muốn gây một trận bạo loạn trong lòng Càn quốc.
Nhưng ba tên tiểu tử thúi giống như được khai sáng, hoặc có thể nói cục diện rung chuyển ở Giang Nam đã liên lụy hơn phân nửa Càn quốc. Dưới thời cuộc này, ai cũng cảm thấy trời đã sập, ý chí chống cự càng thêm yếu kém.
Kết quả, ba người bọn họ càng đánh càng hăng, càng đánh càng quyết liệt, vừa đánh
vừa tiếp nhận quân Càn đầu hàng. Quân đội Càn gian dưới trướng còn nhiều hơn cả quân đội của chính mình.
Thiên Thiên và Trịnh Man sát nhập chung với nhau, đánh xuyên qua ba quận, một đường đánh tới quận Tây Sơn, cũng là căn cứ của quân đội phía Tây. Kết quả ở đó bọn họ đụng phải khúc xương cứng. Mặc dù quân chủ lực phía Tây không còn ở đó, nhưng truyền thống dân phong hung hãn vẫn còn. Một số nhóm dân khởi nghĩa và một số cựu chiến binh Tây quân về quê nghỉ hưu đã tổ chức quân đội, nếu không phải phương diện chỉ huy không thống nhất xảy ra vấn đề, thiếu chút nữa Thiên Thiên và Trịnh Man đã bị đánh bại.
Sống sót sau tai nạn, Thiên Thiên và Trịnh Man rốt cuộc ngừng liều lĩnh, bắt đầu trú đóng ở cứ điểm, tiến hành lôi kéo và giằng co.
Nhưng bọn họ truyền một phong thư đến, mô tả rất ít về tình hình chiến đấu ở tiền tuyến, chủ yếu xin chỉ thị, chư bộ Bắc Khương bắt đầu chủ động lấy lòng bên này. Nhìn thấy người Càn sắp không được, người Bắc Khương chuẩn bị đổi chủ tử. Đương
nhiên cũng muốn thừa dịp hỗn loạn, lợi dụng tình thế mà lên.
Phong thư của Trần Tiên Bá thì đơn giản hơn nhiều.
Sau khi tách Thiên Thiên và Trịnh Man ra, Thiên Thiên và Trịnh Man đi về phía Tây Bắc, còn Trần Tiên Bá hắn thì đi về phía Tây Nam.
Rốt cuộc, Trần Tiên Bá đúng là quá hung hãn.
Trong lúc hai đệ đệ của hắn đang trong giai đoạn mắt đi mày lại với chư bộ Bắc Khương, hết thảy còn đang chờ vương gia ở hậu phương quyết định, Trần Tiên Bá hắn đã trực tiếp gửi một phong thư về, nói muốn cưới cháu gái của thổ ti Hi Thải.
“Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, cái tên Trần Tiên Bá này nói với ta trong phong thư là gì. Hắn nói hắn đã đưa cháu gái của người ta vào trong soái trướng của hắn. Người thì đã bị hắn ngủ, mà còn ngủ nhiều lần. Hơn nữa, đoán chừng khi phong thư này còn trên đường, hắn vẫn còn đang ngủ. Bây giờ hắn xin chỉ thị của ta, hỏi ta có cho phép hắn thành thân hay không”
“Ha ha ha” Hạt Tử cũng không nhịn được mà bật cười: “Thuộc hạ cũng đã đọc phong thư. Hắn còn cảm thấy cống hiến của mình rất lớn.
“Tiểu tử thúi này” Vương gia lắc đầu: “Ta biết tính tình của tên tiểu thử thúi đó. Bình thường hắn không thèm để mắt đến mấy chuyện chính trị thông gia
Trần Tiên Bá thích nhất là trực tiếp chinh phục mà không phải dựa vào cái gì là thông gia và thủ đoạn chính trị để quanh co hoàn thành mục đích. Tính cách của hắn kiên cường tự ngạo như vậy.
“Cho nên…” Trịnh Phàm cười nói: “Tám thành là nữ tử thổ dân kia cực kỳ xinh đẹp”
Không thích chính trị thông gia, cũng không muốn lấy vợ, trừ phi khuê nữ nhà người ta rất xinh đẹp.
“Thuộc hạ cũng cảm thấy như vậy? Hạt Tử phụ họa nói: “Nhưng chủ thượng dự định trả lời những phong thư này như thế nào?”
“Ngươi giải quyết chuyện Thái Nhị Sơn gì đó đi. Ta lười trả lời lắm.
“Vâng, thuộc hạ hiểu rồi”
“Chỗ Thiên Thiên, nói cho hắn biết, bảo hắn dựa vào thân phận trưởng tử Nhiếp Chính Vương Đại Yến, sắc phong cho thủ lĩnh chư bộ Bắc Khương. Từng người một, tất cả đều phong quân công hầu cho ta. Đông Nam Tây Bắc dùng không đủ thì có thể chuyển sang đỏ cam vàng lục”
Ưu tiên hàng đầu lúc này là huy động mọi lực lượng sẵn có để làm xáo trộn hoàn toàn Càn quốc.
Quân Tây Sơn là quê quán của Tây quân, một trong những khúc xương cứng nhất của Càn quốc, trước tiên phải làm cho nó ốc không mang nổi mình ốc.
Trịnh Phàm không hy vọng đến lúc hắn có thể chỉ huy thượng kinh, quận Tây Sơn vẫn còn có thể chạy đến một đội ngũ Cần Vương.
Về phần có danh phận hay không, hoang đường hay không hoang đường không còn quan trọng nữa.
Không phải hắn chưa từng làm chuyện tương tự ở Tuyết Hải quan. Lúc trước, đại hoàng tử đã trực tiếp mang theo thánh chỉ trống không cùng với đại ấn củ cải đi sứ Tuyết Nguyên.
Trước lợi dụng bọn họ, lợi dụng xong thì giết.
Người Càn vẫn không cách nào giải quyết vấn đề Bắc Khương. Người Càn không được nhưng người Yến lại rất giỏi đối phó với những bộ lạc đánh cá và săn bắt hoặc du mục. Chư bộ Bắc Khương được xem là đệ đệ của Man tộc.
“Chỗ của Trần Tiên Bá, hãy đến đó, tiện thể mang theo một tín vật của ta…”
Trịnh Phàm thuận tay cởi một viên ngọc bội từ trên mãng bào của mình xuống. “Đây là quà của ta. Thổ Ti Hỉ Hải là một trong những thế lực thổ dân lớn nhất Tây Nam, trước có quan hệ thân thích. Làm yên lòng Tây Nam, ta tất nhiên đồng ý rồi. Nhưng trong thư, ngươi hãy nói một chút chuyện đại hôn của đại hoàng tử và công chúa Man tộc lúc trước.
“Hơn nữa, ta hy vọng Trần Tiên Bá hắn có thể giống như đại hoàng tử năm đó, vì cuộc sống hòa thuận giữa thổ dân và người Yến mà làm ra cống hiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận