Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2980: Còn có một người

1145 chữ
- Haha…hahahaha… hahahahaha…
Phía sau lồng khí vàng đất của Phiền Lực, A Minh cười đến mức mấy cái lỗ trên ngực liên tục vặn vẹo.
- Đượcc nha, được nha!
Cương thi Lương Trình cũng cười ra tiếng. Hạt Tử thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng, may mà chủ thượng nhà mình là một người không cho phép bất cứ cái gì mà cắm cờ lật xe. Cho nên bất cứ khả năng lật ngược tình thế này có có thể ra đều sẽ được sắp xếp trước để tiện cho bóp chết!
Việc nhỏ như trước kia giết một người, chắc chắn là phải chém trước một đao sau đó mới kiểm tra thi thể. Việc lớn như bây giờ, cường giả nhất phẩm thần bí chưa từng xuất
hiện cũng phải đào sẵn một cái hố cho hắn.
Cẩn thận không đáng sợ, đáng sợ chính là cả đời, cho dù là ngồi lên làm Vương, đồng thời cũng là chủ thượng của một đám Ma Vương vẫn như xưa không thay đổi sơ tâm. Phiền Lực vẫn đang chống đỡ lồng khí thì lại rống to lên một tiếng:
- Tam gia trâu bò!
Kế thúc rồi, kết thúc rồi.
Bầu không khí trong trà trại chớp mắt rơi xuống tận đáy vực. Đám cao thủ còn lại giống như Càn quân năm đó, sau khi mất đi ý chí chiến đấu trực tiếp không tạo thành uy hiếp gì.
Bọn họ đã không còn dũng khí tiếp tục kiên trì chiến đấu nữa.
Đại Yến, cứ lấy thiên hạ đi.
Bọn họ cũng không yêu cầu xa vời cái gì mà quốc vận Đại Hạ tiếp tục bồi bổ jhis vận
cho bọn họ cùng với thọ nguyên gì nữa.
Hết rồi, hết cả rồi, đánh cược thua rồi. Đem bản thân mình cược thành một trò hề. Có lẽ, dựa theo khuynh hướng này phát triển tiếp, không bao lâu sau thiên hạ giang hồ sẽ xuất hiện một nhóm cao thủ thần bí, có lẽ là lão tổ tông nghe đâu đã sớm qua đời của gia tộc nào đó bỗng nhiên quay về truyền thừa công pháp không ai kế thừa. Hoặc là đứa bé ăn xin nào đó được một lão ăn mày tóm lấy cổ tay, nói với nó: Ngươi có căn cốt kỳ là, ta truyền thần công cho ngươi.
Giang hồ có thể sẽ có thêm nhiều khúc nhạc đệm nhỏ, mười năm sau hai mươi năm sau lại có sẽ vì vậy mà có thêm nhiều câu chuyện mới xâu chuỗi lại với nhau, tạo nên nhiều đề tài nói chuyện trà dư tửu hậu hơn.
- Không đúng…
Trịnh Phàm ngồi bên ngoài trận pháp đột nhiên mở miệng. Tứ Nương âm nam nhân
của mình, thậm chí còn có vệt nước mắt, bỗng thấy kinh ngạc: Chủ thượng, sao vậy?
- Tứ Nương… ngươi vừa nói người trong quan tài mặc váy?
Trận pháp tồn tại quả thật có hiệu quả ngăn cách, nhưng đó là ngăn cách khí tức chứ không phải ánh mắt.
Trên thực tế, đối với đẳng cấp trận pháp mà nói, tầm mắt có thể ngăn cách ánh mắt hay không hoàn toàn không có ý nghĩa. Cho nên tuy rằng cách trận pháp nhưng Tứ Nương vẫn có thể nhìn rõ ràng cảnh tượng bên trong, giác quan của Ma Vương vốn là mạnh hơn nhiều cường giả bình thường.
Về phần Trịnh Phàm, tuy rằng nói hiện tại điều kiện cơ thể bây giờ bị hạn chế nhiều, cho dù hắn là nhị phẩm… nhưng ngay cả cử động cũng không được, còn có thể nhìn thấy xa hơn kiểu gì?
Nhưng cái này không quan trọng vì Tứ Nương sẽ thuật lại những gì xảy ra bên trong cho hắn. Cộng thêm lúc trước vị cường giả nhất phẩm từ trong quan tài ra, uy thế kia có thể sánh với mở miệng thành pháp, giọng nói của hắn ngay cả trận pháp cũng không thể ngăn cản, truyền ra khắp nơi rõ ràng.
Trịnh Phàm đương nhiên có thể nghe bị động rất rõ. Hắn nghe giọng nói của vị cường giả nhất phẩm kia, bất âm bất dương, gọi tắt là rất ẻo lả. Hắn nghe Tứ Nương miêu tả lại, người ngồi dậy từ quan tài mặc váy dài trắng.
Trịnh Phàm mở miệng nói:
- Còn…còn có một… còn có một…
Tứ Nương hơi ngạc nhiên nhìn chủ thượng hỏi:
- Chủ thượng, còn có cái gì?
- Còn có… còn có một… còn có một nhất phẩm… – Vì, vì sao?
Trong mắt Trịnh Phàm bắt đầu nổi tơ máu, thần sắc hơi kích động, ấy thế nhưng trạng thái lúc này của hắn lại không thể nào biểu đạt được lời nói của mình, nhưng hắn phải nói ra, vô cùng quan trọng.
Người phải mất đi ý chí thì đang mất ý chí. Người đắc ý thì đang đắc ý. Chỉ có duy nhất Vương gia ngồi bên ngoài trận pháp, cơ thể gần như tê liệt cảm nhận được một khí tức bất ổn.
- Chôn cùng… chôn cùng… chôn cùng!
Tứ Nương hơi kinh hãi ngẩng đầu nhìn về phía trà trại trong trận pháp. Trịnh Phàm nói tiếp:
- Tấn Phong… Tấn Phong… Tấn Phong!
Một cường giả nhất phẩm rõ ràng là nam nhân nhưng lại hạ táng với váy dài trắng, lời nói cử chỉ rất quyến rũ. Vì sao, bởi vì hắn yêu rất sâu đậm.
Trong giây lát bên trong trận pháp, ngay bên trong mô đất mà quan tài cường giả nhất
phẩm ăn mặc lộng lẫy kia nhô lên, lại lần nữa lơ lửng một cỗ quan tài mới. Mà quan tài này là long quan, chín đầu rồng quấn quanh quan tài giống như triều thánh.
Mà khi quan tài này xuất hiện, uy áp kinh khủng hơn lần trước giáng xuống.
Ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều bị nó thu hút, bất kể là phe nào, trong mắt đều là vẻ không thể tin.
Tam gia đã ám sát xong, tao nhã đáp đất, nhìn quan tài xuất hiện trước mặt này, đôi môi run rẩy, sắc mặt bắt đầu tái đi:
- Làm…làm sao có thể… còn có một người!!!
Loảng xoảng!
Nắp quan tài rơi xuống, trong quan tài, một người có thể nói là đang đứng, cũng có thể nói là đang tựa vào, càng có thể nói là đang nằm. Người này mặc long bào kim sắc, đầu đội mũ miện, cho dù là đang nhắm mắt nhưng trong giây lát nắp quan tài mở ra, uy thế chấn nhiếp giống như thực!
Đây không chỉ là uy áp về mặt thực lực, trong đó còn có cái khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận