Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 114: Tần Dư Tiếc Tiền

Tần Dư vốn dĩ muốn nói không cần mua đồ ăn.
Đến lúc đó, cậu ấy ở trên xe lửa tùy tiện ăn cái gì là được, cũng không phải là rất đói bụng.
Nhưng mà nghĩ đến chính mình nói cũng vô dụng, hơn nữa cậu ấy không ăn, chẳng lẽ chị dâu cũng không ăn sao?
Để cho bản thân cậu ấy đói bụng thì có thể, nhưng mà để cho chị dâu đói bụng thì cậu ấy lại cảm thấy không thoải mái, nên bèn gật đầu, "Được ạ."
"Em đừng đi, có chuyện gì……" Giọng nói của Dung Yên đột nhiên im bặt, bởi vì cô nhớ ra đây không phải hiện đại.
Lỡ như xuất hiện bọn buôn người, vậy thì một thằng nhóc nhìn nhỏ gầy sao có thể đối phó được.
"Từ từ, lát nữa chúng ta cùng đi, trước tiên đi gửi đồ cái đã."
Tần Dư không có ý kiến gì, lúc nghe nói cùng nhau đi thì cậu ấy còn âm thầm thở nhẹ một hơi.
Rốt cuộc thì đây cũng là lần đầu tiên cậu ấy đi xa nhà, trong lòng cũng có chút hoang mang rối loạn.
Mới vừa rồi chỉ là ra vẻ mạnh mẽ ở bên ngoài thôi.
Nhanh chóng gật đầu một cái, liền xách những cái bọc kia đi đến chỗ gửi đồ.
Nhưng khi cậu ấy nghe nói gửi đồ phải trả thêm tiền thì cả người cậu ấy đều không tốt, trực tiếp bùng nổ.
"Gì? Đòi tiền, còn muốn một hào tiền? Không, chúng tôi không gửi nữa."
Còn gửi cái rắm, tận một hào tiền, sao không đi cướp luôn đi?
"Chị dâu, chị đi đi, em ở chỗ này đợi, dù sao ở đây cũng là chỗ ở của nhân viên công tác, em không sao đâu."
Để cho cậu ấy khiêng những đồ này suốt một đường cũng được nữa!
Dung Yên vẫn cảm thấy cậu ấy ở dưới mí mắt cô thì tốt hơn.
Suy cho cùng thì trong nguyên tác, Tần Mai đã bị bọn buôn người bắt cóc, đến mãi sau cũng chưa có tìm được.
Cô không dám sơ ý.
Trực tiếp trả một hào tiền.
"Đồng chí, gửi đồ, làm phiền đưa giấy tính tiền cho chúng tôi."
Tần Dư: ……
Nếu như có thể, cậu ấy rất muốn cướp một hào tiền kia trở về.
Thôi, coi như cậu ấy chưa thấy gì đi!
Trực tiếp quay đầu đi chỗ khác.
Dung Yên nheo mắt nhìn về phía cậu nhóc có sườn mặt đang căng cứng, không khỏi nhoẻn miệng cười.
Thằng nhóc này giữ của cũng thật kỹ.
Mau chóng nhận lấy tờ phiếu.
"Đi thôi!"
"......Vâng" Tần Dư rũ đầu đuổi theo, không có nhiều hứng thú lắm, trong lòng cậu còn đang đau lòng cho một hào tiền kia.
Một hào tiền kia có thể cho cậu ăn một bữa no nê.
Dung Yên nhìn bộ dáng đáng thương của cậu ấy, thật sự là nhìn không được.
Duỗi tay đánh vào cái ót cậu ấy, "Những thứ tiền tài này, sinh không mang đến, chết không mang theo, lúc còn sống, cái gì nên tiêu thì tiêu đi……Huống hồ, tiền này không phải tự nhiên sinh ra, mà là kiếm ra được, đừng nhớ thương một hào tiền kia nữa, chuyện quan trọng trước mắt là phải đi mua thêm nhiều đồ nữa."
Cậu ấy lại không ủng hộ lời nói này của chị dâu.
Thời buổi này, tiền có thể kiếm dễ như vậy sao?
Nếu như đã dễ kiếm, thì mấy năm trước nhà bọn họ cũng không thiếu chút nữa là chết đói.
Nhưng mà cậu ấy cũng không dám phản bác.
Đương nhiên, cũng bởi vì lời nói này, cả người cậu ấy cũng không còn đau khổ như vậy nữa.
"Ôi, đáng tiếc là xe bò vừa mới đi qua rồi, nếu không có thể kéo chúng ta một đoạn đường." Dung Yên thở dài.
Từ ga tàu hỏa đi đến Cung Tiêu xã, ước tính còn phải đi bộ thêm ít nhất mười phút.
Chỉ có một đoạn đường như vậy, kéo cái gì mà kéo? Chị dâu nhà cậu quá tiểu thư rồi.
"......Nếu không, em cõng chị?"
Dung Yên vừa nghe được lời này thì bật cười, "Thân thể em bé như vậy nà còn đòi cõng chị?"
Lời này làm cho Tần Dư không vui, đứng thẳng người lên, "Em làm sao? Sức lực của em rất lớn nha."
Dung Yên "À" một tiếng, "Có thể cõng chị chỉ có anh cả của em thôi."
Lời này làm cho Tần Dư câm miệng, mới vừa rồi cậu ấy cũng chỉ lanh mồm lanh miệng mà thôi.
Chị em dâu hai người đi đến cửa tiệm cơm Quốc Doanh, "Chị đi mua đồ ăn, em đứng ở chỗ này chờ. Nhớ kỹ, đừng chạy loạn."
Tốt xấu gì em cũng đã mười hai tuổi, còn có thể không hiểu sao?
Tuy nhiên, cậu ấy vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Dung Yên đi vào, trực tiếp mua cơm cùng một ít thịt, mặt khác, cô nhìn thấy có bánh bao thịt, nên lại mua thêm hai mươi cái.
Bời vì có túi lớn bảo hộ, nên cô bỏ hết đồ ăn vào trong không gian.
Nửa giờ sau thì đi ra ngoài.
"Đi thôi! Chị còn một việc muốn đi làm."
Tần Dư không hỏi nhiều, trực tiếp đuổi theo.
Dung Yên dựa vào ký ức lúc trước, đi tới trước cửa một nhà nọ.
Nhìn số nhà, cô cảm thấy hẳn là nơi này.
Lúc giơ hai tay chuẩn bị gõ cửa, thì bên trong đã mở cửa ra.
Tôn Mỹ không nghĩ đến sẽ nhìn thấy ân nhân của chính mình, lập tức vui mừng đầy mặt, "Đồng chí ân nhân, sao hôm nay cô lại đến đây?"
"Đừng gọi tôi là ân nhân, tôi tên là Dung Yên, là như thế này, nhà tôi có chút việc, phải về thành phố một chuyến, chắc phải qua một đoạn thời gian mới có thể trở về được, cô bên này cũng đừng đợi đến mùng hai, đến lúc đó tôi trở về rồi lại nói, tôi sẽ tự mình đến nhà cô."
Lúc cô đi ra khỏi tiệm cơm Quốc Doanh thì mới nhớ đến chuyện này.
Nghĩ nghĩ, tranh thủ thời gian còn dư, vì thế nên đi đến nói một tiếng, miễn cho hai mẹ con này chờ mãi mà không thấy người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận