Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 202: Vận May Cứt Chó

“Không sao, không sao, không cần đâu, mẹ nói rồi, để tối nay mẹ nấu cơm cho.” Mẹ Dung đối với người con rể này quả thực càng nhìn càng thích.
Bà có nghe qua ở dưới nông thôn trọng nam khinh nữ rất nặng, đàn ông sẽ không bước vào phòng bếp, nhưng con rể bà đối với việc này không có nề hà gì…..Khiến cho bà cảm thấy rất vui.
Một người đàn ông có thể nguyện ý xuống bếp….Phẩm tính chắc chắn rất được.
Con rể là một người đàn ông mà phải một mình nuôi dưỡng hai đứa em lớn như vậy, thật sự không dễ dàng, nghe nói lúc cha mẹ thằng bé mất thì hai đứa em mới có 7 tuổi, mà khi đó, Tần Dã cũng chỉ mới 15.
Chính con rể cũng chỉ là một cậu nhóc choai choai mới lớn mà thôi!
Nghĩ đến đây, trong mắt mẹ Dung càng thêm phần thương tiếc.
“Được rồi, đừng nói chuyện nấu cơm nữa, con đi làm gậy chống cho ba Yên Yên đi.”
Tần Dã cũng cảm nhận được mẹ vợ rất vừa ý mình nên trong lòng anh vô cùng vui vẻ.
“Vâng mẹ.”
Trong nhà không có đầu gỗ thích hợp….Vào giờ phút này, trong lòng Tần Dã chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là phải làm cho ba vợ một cái quải trượng đẹp nhất, tốt nhất.
Thế là anh lấy dao chẻ củi từ trên mái hiên xuống, sau đó đi ra ngoài.
Hiện tại anh muốn lên núi đi tìm đầu gỗ tốt để làm gậy.
Nghĩ đến cái hôn vừa nãy, Tần Dã kích động đến nỗi bước chân đi nhanh như gió.
Tối nay….Tần Dã tự mình tưởng tượng một chút, nghĩ xong liền cảm thấy thời gian ban ngày có phải quá dài rồi không?
Anh thật sự hận trời sao bây giờ không thể tối ngay lập tức, như vậy anh với cô vợ nhỏ có thể nghiêm túc chính đáng bàn luận chuyện phát triển giống nòi rồi.
Nhờ cái hôn kia, Tần Dã cũng cảm nhận được cô vợ nhỏ rất là nguyện ý.
Cho nên đối với chuyện tối nay được ăn thịt, cả người giống như được cho thêm sức mạnh siêu nhiên vậy, tràn trề tinh lực, dùng mãi không hết.
Lúc này cho dù có bắt anh chạy vòng quanh núi một ngày thì anh cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Một đường đi thẳng, đến giữa sườn núi Tần Dã thực sự tìm được một cái cây thẳng tắp.
Anh lập tức chặt lấy một đoạn mang về, thời điểm sắp xuống núi đột nhiên có một con thỏ từ đâu chạy ra, trực tiếp đụng vào chân anh.
Tần Dã cúi đầu nhìn, sau đó…..Ngốc.
Đời này anh còn có thể trải nghiệm loại vận may như vậy sao?
Thế mà thực sự có thịt ăn đưa đến tận cửa?
Nhanh tay đâm chết con thỏ kia xong liền khom lưng nhặt lên.
Nhưng Tần Dã cũng không tính cứ như vậy ôm con thỏ về, nghĩ nghĩ một lát liền chặt thêm ít củi, sau đó cẩn thận nhét con thỏ vào bên trong.
Lúc anh về đến nhà, Dung Yên đã tắm rửa xong xuôi, tóc cũng gội sạch thơm tho.
“Anh lên núi sao?”
Mặc dù thuốc của cô dùng tốt thật, nhưng cô phải thừa nhận là năng lực phục hồi của người đàn ông này cũng rất đáng kinh ngạc.
“Ừm, vợ ơi, anh nhặt được một con thỏ, để buổi tối làm thỏ nướng cho em ăn nhé.” Tần Dã bỏ củi xuống, sau đó đặt con thỏ đã bị anh đâm chết sang một bên.
Tần Dư vừa ra tới, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, cậu cũng nghe được lời anh trai nói, cho nên không chút kiêng kị nào bật thốt ra một câu: ”Anh, anh mới dẫm phải cứt chó ở đâu hả?”
Mặt Tần Dã nháy mắt đen lại, anh lạnh lùng quét mắt nhìn em trai mình một chút, cảm thấy thằng nhóc này thiếu đòn rồi.
Đương nhiên Tần Dư cũng cảm nhận được ánh mắt chết chóc đầy thân thương của anh trai ruột, hèn mọn cười một cái sau đó sửa miệng nói:
“....Không phải là tại em quá bất ngờ sao, trước kia anh ra ngoài một con thỏ cũng không gặp được, hôm nay không những gặp mà còn bắt được về luôn kìa…..” Nếu không phải là vận may cứt chó thì là cái gì?
Tần Dã:....
Nếu không phải cô vợ nhỏ vẫn còn ở đây thì anh đã sớm đi lên gõ thằng nhóc thối đó một trận rồi.
“Đi nấu nước.”
Thanh âm lạnh lẽo mang theo sự uy hiếp truyền tới, nghe có chút khủng bố, Tần Dư không dám nhiều lời nữa, vội vàng nhanh chân chuồn đi.
“Thật sự là anh nhặt được sao?” Dung Yên nhìn Tần Dã.
Tần Dã gật đầu:”Ừm.”
Mẹ Dung ở trong bếp nghe thấy Tần Dư khoe anh trai nhặt được thỏ, cũng rất tò mò, liền đi ra xem thử.
“Con thỏ này béo ghê.”
Đã rất lâu rồi Dung Yên chưa ăn thịt thỏ, nhất thời đột nhiên dâng lên cảm giác thèm ăn khó cưỡng.
Cô bảo với mẹ Dung.
“Mẹ, tối nay xào thịt thỏ ăn đi.”
Mẹ Dung liếc cô một cái: "Chỉ nghĩ ăn là giỏi thôi.”
“Không phải có câu thế này sao, trời đất bao la, ăn là lớn nhất!” Cô bây giờ chỉ thích làm cá mặn, làm cá mặn thật tốt.
Đời người cũng chỉ có như vậy, nếu có thể nằm im hưởng thụ, vậy thì quá tuyệt vời!
Trước kia, ba cô nuôi cô, bây giờ….Vẫn là ba cô nuôi cô, dù sao thì cái siêu thị khổng lồ trong không gian kia đều là đồ mà ba cô để lại.
“Có thể ăn là phúc!” Tần Dã lập tức đứng về phía vợ mình: “Nhân lúc con thỏ còn tươi thì nấu lên ăn cho ngon, mẹ, chút nữa con sẽ rửa sạch sẽ, buổi tối nướng thỏ.”
Mẹ Dung:....

Bạn cần đăng nhập để bình luận