Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 205: Lấy Lại Một Thứ Của Nhà Họ Tần

Sắc mặt Tần Dư căng thẳng, vô thức muốn đóng cửa lại.
Tuy nhiên, bà Vương đã sớm đề phòng hành động này của Tần Dư, lúc cậu bé muốn đóng cửa lại, bà ta trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Lão Tần phía sau bà ta cũng bước vào theo vợ mình.
Bọn họ vừa mới vào nhà, Tần Dư đã vô cùng tức giận, nhưng cậu không thể đuổi họ đi được, dù sao trên danh nghĩa.... Bọn họ vẫn là ông bà nội của cậu.
Quay đầu lại muốn đi tìm anh cả, liền nhìn thấy anh cả đi ra với vẻ mặt khó chịu.
Vậy là cậu bé chạy thẳng về phía anh cả của mình.
“Hai người đến đây làm gì?” Tần Dã đè nén cơn tức giận.
“Sao mày lại nói chuyện với bọn tao như vậy? Tốt xấu gì bọn tao cũng là trưởng bối của mày đó.” Bởi vì có chồng cùng đến, bà Vương đã lấy lại được sự tự tin của mình.
Tần Dã không để ý đến bà ta, nhìn thẳng vào ông nội hiếm khi xuất hiện trước mặt anh: “Lúc đầu, hai nhà chúng ta đã cắt đứt quan hệ sạch sẽ rồi, lần này ông lại đến đây làm gì?“
Ông Tần nhìn thấy ánh mắt của Tần Dã thì cực kỳ không đồng tình với thái độ của anh.
“Tần Dã, nghe nói bố mẹ vợ cháu đều đến đây rồi, thân là trưởng bối, sao có thể không tới chào hỏi chứ?“
“Không cần chào hỏi, bố mẹ vợ tôi đến đây không liên quan gì đến mấy người, bây giờ hai người về đi, sau này đừng đến đây nữa, nếu không, tôi sẽ đánh gãy chân của Tần Phú Quý.”
Khi Tần Dã nói đến câu cuối cùng, trong đó lộ ra sự tàn nhẫn.
Bây giờ bọn họ tới đây, rõ ràng là có ý đồ xấu, anh hoàn toàn không cần phải khách sáo với bọn họ.
Bà Vương vừa nghe thấy lời này thì như bị dẫm vào chỗ đau.
Tức khắc, bà ta trợn mắt tức giận: “Mày dám à, Phú Quý là chú của mày đó, mày đúng là một tên súc sinh bất hiếu, có tin tao sẽ đến đồn cảnh sát kiện mày không?”
Ông Tần:……
Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, lẽ ra ông ta không nên để bà ta cùng đến đây.
Đang định nói gì đó với Tần Dã để cứu lại tình hình, nhưng lại có một giọng nói khó chịu vang lên
“Ai muốn kiện con rể tôi vậy?”
Mẹ Dung hùng hổ lao ra khỏi căn bếp nhỏ.
Sau đó bà ấy nhìn ông Tần và bà Vương với vẻ mặt không thân thiện.
“Các người muốn kiện con rể tôi à? Các người kiện con rể tôi chuyện gì?”
Bà Vương nhìn thấy người ăn mặc chỉnh tề, sau đó nhìn lại chính mình... Không hiểu sao, khí thế của bà ta bị giảm xuống rất nhiều.
Ông Tần cướp lời nói trước vợ ông ta: “Bà thông gia, bà hiểu lầm rồi, tôi là ông nội của Tần Dã, nghe nói hai vợ chồng bà đến rồi, cho nên muốn đến xem thử, tiện thể mời hai người đến nhà ăn một bữa cơm.”
“Ông nội? Có chuyện gì thế? Tôi nghe con rể từng nói rằng, thằng bé đã cắt đứt quan hệ với mấy người từ lâu rồi mà?”
“Không phải……“
Lão Tần chưa kịp nói xong mấy lời còn lại thì đã bị mẹ Dung xua tay cắt ngang.
“Nếu như mọi thứ đều được giấy trắng mực đen viết rõ ràng, vậy không cần phải lui tới nữa, nếu như cảm thấy không phục, vậy thì đi tìm đại đội hoặc cũng có thể đi tìm gia tộc mấy người. hi ba anh em con rể tôi còn nhỏ và sắp chết đói, mấy người nhẫn tâm đoạn tuyệt với bọn họ, bây giờ cũng không cần thiết phải nối lại mối quan hệ này nữa.”
“Còn nữa, bây giờ con rể của tôi cũng không phải không có trưởng bối, có chúng tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt ba anh em bọn họ. Bây giờ, hai người có thể đi rồi.”
Mấy năm trước muốn bỏ đói người ta đến chết, bây giờ lại muốn nhận người thân... Suy nghĩ chuyện tốt đẹp gì vậy!
Sắc mặc của ông Tần và bà Vương rất khó coi.
Ngay cả bà Vương cũng muốn mắng chửi mẹ Dung rồi... Một người mẹ vợ như bà thật sự tưởng mình ghê gớm lắm à?
Nhưng mà, ông Tần nhanh một bước nói chuyện, giọng nói của ông ta trầm thấp: “Tần Dã, nếu cháu muốn làm như vậy, vậy thì ông cũng chỉ có thể làm theo ý cháu, nhưng có một thứ, cháu phải trả lại cho nhà họ Tần chúng ta.”
Nói đến đây, ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chỉ cần cháu trả lại, vậy thì từ nay về sau, chúng ta sẽ là hai nhà, cho dù sau này ông chết, cũng không cần cháu mặc áo tang.”
Mẹ Dung:...
Đã gây chuyện đến mức này rồi, còn muốn để Tần Dã mặc áo tang, mơ tưởng chuyện tốt đẹp gì vậy?
Nhưng mà, lúc này, bà ấy muốn đáp trả cũng không được, dù sao bà ấy cũng không rõ ràng đó là thứ gì.
Tần Dã khẽ cau mày, anh nhìn ông Tần, “Nhà chúng tôi không có thứ ông muốn.”
Nếu là thật sự có, vậy thì bọn họ đã lấy đi từ lâu rồi, sao có thể đợi đến bây giờ mới đòi được?

Bạn cần đăng nhập để bình luận