Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 218: Con Không Phải Quân Tử

Ăn xong, anh đứng dậy nói: “Mẹ, chuyện trong nhà làm phiền mẹ trông nom nhé, bây giờ con lên núi đây.”
Mẹ Dung gật đầu: “Được, chú ý an toàn.”
Sau khi Tần Dã đi ra ngoài, anh tiện thể cầm chiếc giỏ và dao chẻ củi trong góc mang theo, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Dung Yên ngủ đến mười giờ mới tỉnh giấc, dù sao cô cũng nhớ ra hôm nay mình có việc phải làm.
Sau khi ra ngoài, cô thấy mẹ đang giặt quần áo ở ngoài sân.
“Mẹ ơi, sao mẹ không pha thêm nước nóng vào giặt đồ?”
“Cần gì phải pha vào chứ? Nước giếng này chỉ ấm thôi... Con mau đi ăn sáng đi, đang để trong nồi cho con đó.”
Cô con gái này tâm cũng lớn thật, bây giờ mấy giờ rồi mới chịu rời giường? Nếu như dậy trễ hơn một chút nữa... Cũng đến giờ ăn trưa luôn rồi đó.
Dung Yên rửa mặt trước, sau đó đi vào phòng bếp, bữa sáng khá ngon, cô ăn hai cái màn thầu và một chén cháo.
“Mẹ, cha con đâu? Ông ấy ở đâu?” Dung Yên ra ngoài không thấy cha cô đâu.
Mẹ Dung nhìn cô một cái rồi nói: “Cha con đang ở trong phòng, sức khỏe ông ấy như vậy có thể đi đâu được chứ? Con nên hỏi Tần Dã đi đâu rồi mới phải.”
Dung Yên nghĩ đến chuyện tối qua, cô không muốn hỏi chút nào.
Đàn ông.... Thật sự không thể nào liên quan đến chữ thành thật được mà.
Nhưng vì mẹ cô nhắc nhở, cho nên cô hỏi một câu mang tính tượng trưng: “Vậy anh ấy đi đâu rồi?”
Mẹ Dung: “Lên núi rồi, đã đi được mấy tiếng rồi đó.”
“Ồ.” Dung Yên không hề ngạc nhiên trước câu trả lời này, “Con đi xem cha con đây.”
Mẹ Dung:……
Sao mà con gái bà ấy mở miệng cũng là cha, ngậm miệng cũng là cha vậy?
Dung Yên đi đến phòng cha cô, nhìn thấy ông ấy đang ngồi trên giường đất chơi cờ tướng với Tần Dư, chuyện này khiến cô rất ngạc nhiên.
“Ai thắng rồi?”
Dung Văn Minh quay đầu nhìn cô một cái: “Vừa mới đánh thôi.”
Dung Yên đi đến, nhìn bàn cờ một lát, “Chậc” một tiếng.
Cô trực tiếp nhúng tay vào: “Tiểu Dư, em nên đi như thế này.”
Tần Dư:……
Dung Văn Minh liếc nhìn con gái rồi nói: “Xem cờ mà không nói một lời mới là quân tử chân chính.”
Dung Yên cong môi cười nói: “Cha, con không phải quân tử.”
Tần Dư không giỏi mấy thứ này, vội vàng tránh ra nhường vị trí: “Chị dâu, chị đánh cờ đi.”
Chơi cờ gì đó đối với cậu ấy mà nói thì quá đau khổ rồi, cậu ấy không muốn chút nào.
Sáng sớm đi chẻ chút củi không tốt hay sao? Nhất định phải ở đây chịu đựng những chuyện cậu ấy không nên chịu đựng ở độ tuổi này...
Haiz, nhưng lúc này cậu bé cũng không dám rời đi.
Chỉ có thể tiếp tục đứng ở đây.. Xem họ đánh cờ.
Cuộc chiến giữa cha và con gái kết thúc rất nhanh chóng...tất nhiên nó được kết thúc với chiến thắng thuộc về Dung Yên.
Chuyện này khiến Dung Văn Minh khá ngạc nhiên: “Không ngờ con gái cha bây giờ lại giỏi như vậy.”
Ngay cả ông ấy cũng không thể đánh bại được con gái.
Dung Yên mỉm cười nhướng mày, không hề khiêm tốn chút nào: “Bình thường bình thường, đứng thứ ba toàn quốc thôi.”
Dung Văn Minh:……
Tần Dư còn chưa thông thạo:...
“Được rồi, cất cái này đi trước đi, con sẽ bắt mạch cho cha, lát nữa phải châm cứu cho cha rồi.” Lịch trình của Dung Yên hôm nay khá bận rộn.
Bởi vì cô nhớ ra cuối năm trước, cô đã hứa với hai mẹ con kia là sẽ chữa khỏi bệnh câm cho Tú Nhi.
Nếu cô đến muộn thêm mấy ngày nữa, chắc là hai mẹ con kia sẽ mất hết hy vọng rồi.
Nếu như là chuyện cô đã đồng ý thì trước giờ cô chưa từng thất hứa.
“Được.” Dung Văn Minh đáp lại.
Tần Dư ở bên cạnh vẫn có chút mắt nhìn, cậu bé vội vàng dời chiếc bàn nhỏ trên giường đất sang một bên.
Vừa muốn đi ra ngoài, Dung Yên liền gọi cậu bé: “Tần Dư, lát nữa em ra ngoài, nói với Tần Mai, chờ chị châm cứu cho cha chị xong thì chị cũng sẽ châm cứu cho em ấy.”
Muốn chữa thì cùng nhau chữa.
Tần Dư vừa nghe thấy chữa bệnh cho em gái thì cậu ấy vội vàng gật đầu: “Được.”
Sau đó cậu bé chạy nhanh ra ngoài, từ bóng lưng của cậu bé cũng có thể nhận ra cậu bé vui mừng như thế nào.
“Thằng bé này thật ra đầu óc rất linh hoạt, rất thông minh.” Trong lời nói của Dung Văn Minh thể hiện ra sự yêu thích của ông ấy với Tần Dư.
Dung Yên gật đầu đồng ý.
Dạy dỗ cho tốt, ngày tháng sau này nhất định sẽ không kém cỏi.
“Được rồi, cha ăn cái này trước đi.” Khi cha cô không chú ý, cô đã cầm một lọ thuốc trên tay.
Nó khá lớn, loại cầm vừa lòng bàn tay.
Dung Văn Minh lập tức bị thu hút sự chú ý, ông ấy nhìn vào tay con gái.
Có chút tò mò: “Đây là thuốc gì?”
Lọ thuốc tuy bình thường, nhưng không thể nhìn ra được bên trong đựng thuốc gì.
Dung Yên đưa lọ thuốc cho ông ấy, “Chính là thuốc, nói chung là phù hợp với tình hình bây giờ của cha, chỉ là có chút đắng, mỗi ngày ba lần, mỗi lần một viên. Lần này là cữ thuốc buổi trưa, bình thường đều uống trước khi ăn.”
“Được.” Dung Văn Minh bây giờ tin tưởng con gái vô điều kiện, cộng thêm sự phục tùng vô điều kiện.
Dung Yên cầm chiếc phích nước ở bên cạnh lên và rót cho ông ấy một chén nước nóng.
Dung Văn Minh đổ ra một.... Cục thuốc từ trong lọ thuốc.
Hãy gọi nó là cục thuốc, nó thực sự quá lớn rồi.
“Thuốc này to như vây sao?” Đây là loại thuốc gì vậy?
Nó đen thui, to gần bằng ngón tay cái rồi, giống như một quả cầu mè đen vậy.
Chỉ nhìn thôi đã khiến người khác khó nuốt xuống rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận