Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 228: Chuyện Năm Xưa

Lúc này, Dung Yên lên tiếng, “Hay là, mọi người ngồi vào trong bàn bạc lại đi!”
Hai Tần phản ứng lại, đứng ở đây nói chuyện đúng là có chút không phù hợp.
“Đúng vậy, chúng ta đi vào rồi nói, em dâu, lúc trước không biết chúng ta có họ hàng như vậy, chút nữa tôi bổ sung cho cô thêm một trăm vào giá.”
Giá cả mà anh ấy đưa ở mức trung bình, nói khó nghe thì chất lượng tốt như vậy nhưng giá mà anh ấy đưa có phần hơi ức hiếp người ta.
Dung Yên không ngờ anh ấy lại nói chuyện này, “Cái đó không vội.” Với lại, gọi em dâu nhanh như vậy làm gì?
Tần Dã nhìn về phía vợ của anh, không hiểu cuộc trò chuyện của họ.
Hai Tần thấy vậy, anh ấy vội vàng nói: “Đi vào rồi nói.”
Tần Dã gật đầu, sau đó anh vào nhà chính.
Dung Yên không muốn nghe, vì thế không đuổi theo, tuy nhiên lúc Tần Dã sắp bước chân vào cửa, đột nhiên anh dừng bước.
Anh quay đầu, “Vợ, em cũng vô đi.”
Dung Yên:……
Đây là chuyện bà nội anh, cô cũng không cần thiết tham dự đúng không?
Nhưng, khi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Tần Dã thì cô đành phải gật đầu.
Sau đó đi tới.
Hai Tần nhìn cặp vợ chồng này, phải công nhận, hai người này thật xứng đôi.
Trong lòng anh ấy cũng thật sự vui mừng…… Mặc dù đây là vùng quê nghèo khó lạc hậu, nhưng em họ anh ấy có thể cưới được người vợ như vậy thì thực sự không đơn giản.
Ba người vào phòng.
Về mặt này thì Thiết Trụ rất biết điều, tuy rằng trong lòng anh ấy tò mò muốn chết, nhưng lúc này cũng không đến gần.
Hơn nữa, không đến gần không phải còn một vị sao? Vị La Thành mà Tần nhị gia mang đến không phải cũng đang đợi ở đây sao?
Lúc này, mẹ Dung bước ra, bà ấy bưng đến hai chén nước đường.
“Nào, uống nước đi.”
Thiết Trụ có chút được yêu thương mà sợ hãi, sao anh ấy ở nhà Tần Dã lại được đối đãi như vậy?
Vội vàng nhận lấy, “Bác gái, bác khách sáo quá rồi, chúng ta đều là người trong nhà, không cần khách sáo như vậy.”
Mẹ Dung nhìn thấy anh ấy có thể nói như vậy, cũng rất vui vẻ.
Lại bưng một chén khác trong tay đến cho La Thành.
La Thành nhận lấy, “Cảm ơn!”
Một ngụm uống cạn…… Như trâu uống nước.
Thiết Trụ:……
Người thô lỗ.
Uống nước đường mà uống như vậy, sao có thể cảm nhận được mùi vị của nó?
“Tôi rót thêm cho cậu một chén.” Mẹ Dung nhìn chén nói.
La Thành lắc đầu, “Không cần, cảm ơn!”
Mẹ Dung nhận lấy chén, “Cậu thanh niên này, tôi nghe giọng nói của cậu là giọng Bắc Kinh, cậu là từ Bắc Kinh tới?”
La Thành gật đầu, “Đúng vậy.”
Ánh mắt mẹ Dung sáng lên, “Thật trùng hợp, tôi cũng là người Bắc Kinh, ở phía đông thành phố, cậu ở chỗ nào ở Bắc Kinh?”
La Thành: “Vành đai hai khu phức hợp Bắc Kinh.”
Mẹ Dung vừa nghe, quả nhiên không phải là người mà bà ấy có thể biết.
La Thành không đợi ở trong sân, cậu ấy đợi mẹ Dung vào bếp, sau đó cậu ấy ra ngoài……
Đợi đến khi Thiết Trụ định thần lại, phát hiện La Thành đã không còn ở đó nữa, ngay cả bên ngoài cũng không có người.
Tên nhóc này, ở nơi trời đất xa lạ này thì anh ta muốn đi đâu?
Anh ta đi thì tốt xấu gì cũng nên nói một tiếng chứ, anh ấy cũng muốn đi dạo cùng……
***
Bên này ba người đã ngồi ở nhà chính, trong lúc nhất thời bầu không khí rơi vào im lặng, bởi vì thật sự muốn nói thì trong lúc nhất thời không biết nói từ đâu.
Mà hai người Dung Yên và Tần Dã cũng không vội nói chuyện, họ cũng không có ý định mở miệng trước.
Sau một lúc lâu, Tần nhị gia phá vỡ sự im lặng này.
“Tần Dã, nói vậy cậu đã biết, bà nội cậu tên thật là Giang Họa, bà ấy cũng không phải là người ở đây, cậu cũng không thuộc về thôn này.”
Trên đường tới đây, anh ấy đã cũng nói chuyện với Thiết Trụ khá nhiều nhưng toàn là câu xã giao, nên thông tin hữu ích cũng không nhiều lắm.
Dù sao, cũng biết hiện giờ ba mẹ Tần Dã đều đã mất, ban đầu là ba anh em sống nương tựa lẫn nhau, tới cuối năm trước mới kết hôn với Dung Yên.
Tầm mắt dừng ở trên mặt Tần Dã một lúc, phát hiện anh đối với thân thế bất ngờ…… Biểu cảm không hề dao động chút nào.
Anh ấy suy nghĩ, cũng không quanh co, chậm rãi nói ra chuyện năm đó……
Câu chuyện kể ra cũng không phức tạp, chính là năm đó hai nhà họ Giang và nhà họ Tần xảy ra chuyện, vì bảo vệ Giang Họa và đứa con có thể có ở trong bụng của bà ấy. Vì thế họ sắp xếp bà ấy ra khỏi thành phố, nhưng hình như sau đó lại xảy ra chuyện nên người lại bị đuổi ra khỏi thành, không rõ tung tích.
Thoắt cái đã 42 năm trôi qua, hai nhà họ Giang và họ Tần chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm, nếu không tìm thấy người thì cũng phải mang được thi thể trở về.
Đây là tâm bệnh của ông cụ, hơn bốn mươi năm rồi, còn kéo dài hơi tàn, chẳng phải là vì để tìm kiếm vợ của ông ấy sao?
Sắc mặt Tần Dã nặng nề, không ngờ là như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận