Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 233: Không Muốn Về

Vài người trong viện nghe thấy thanh âm đánh lộn thì hai mặt nhìn nhau……Đây là có chuyện gì vậy?
Tần Dã không có hứng thú muốn biết chuyện lộn xộn của nhà họ Tần, hiện tại anh đang nghe người anh họ này nói về người nhà họ Tần ở Kinh Thị.
"Nhà họ Tần chúng ta, ông nội của cậu, là anh cả, ông ấy còn có thêm hai người em trai và một gười em gái khác, ông nội của tôi là con thứ hai, ngoại trừ ông nội của cậu thì những phòng ở nhà họ Tần đều có nhân khẩu không vượng. Nhà tôi truyền tới đời này thì cũng chỉ có mỗi mình tôi. Người cô thứ ba cũng như vậy……Nhưng mà hiện tại không giống nhau, nhà các cậu có ba người." Còn có một cặp song sinh nữa.
Lậo tức nhiều hơn gấp ba lần đấy! Nhân khẩu không đủ trong nháy mắt đã được bổ sung.
Đương nhiên, anh ấy đang nói ở thế hệ của bọn họ, về phần thế hệ sau, anh ấy đã kết hôn nhưng lại không sinh con.
Còn phòng thứ ba, cũng chỉ sinh một đứa con gái……Cũng may nhà họ Tần của bọn họ không có trọng nam khinh nữ.
Để nói kỹ càng tỉ mỉ cũng đã mất khá nhiều thời gian.
Đương nhiên, Tần nhị gia cũng giới thiệu La Thành cùng đi chung, đây là em họ của anh ấy.
Cuối cùng, sau khi Tần nhị gia nói tất tần tật về các mối quan hệ trong nhà, lúc này mới nói đến mục đích cuối cùng.
"Tần Dã, chờ sau khi xử lí xong chuyện bên này, các cậu quay về Kinh Thị với tôi đi! Nếu như người trong nhà biết được các cậu……Thì nhất định bọn họ sẽ vui mừng không thôi."
Tần Dã vừa nghe lời này khiến mày nhăn đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.
Sau đó nói một câu: "Tôi không đi."
Tần nhị gia nghe được lời từ chối của anh thì đứng hình, hiển nhiên câu trả lời của anh không nằm trong dự tính của anh ấy.
Đương nhiên, còn có không nghĩ ra.
"Vì cái gì?"
"Bây giờ đang khá tốt, tôi không có tính toán đi tới nơi khác." Tần Dã không có giải thích quá nhiều.
"Nhưng mà, nếu như cậu đã là cháu trai của ông cả, vậy thì nhất định phải về nhận tổ quy tông, ông ấy chỉ có ba người anh em các cậu. Nếu như ông ấy biết là đã tìm thấy các cậu thì sẽ rất vui mừng, nếu cậu không đi……Thì chắc chắn ông ấy sẽ khổ sở."
"Bởi vì các cậu mà không đi thì nhất định ông ấy sẽ muốn trở về đây, tuổi ông ấy đã lớn như vậy rồi, thân thể cũng không tốt, cậu thật sự nhẫn tâm để cho ông ấy chịu khổ sao?"
Anh ấy đúng là không nghĩ tới tính tình của đứa em họ này rất ngoan cố, nói cái gì cũng nói không thông.
Dù miệng lưỡi anh ấy có dài ba tấc, cũng không thể thay đổi một phần chủ ý của người em họ này.
Tần Dã nhìn anh ấy, "Vậy để Tần Dư đi theo anh trước đi."
Tần Dư đứng ở một bên có vẻ mặt khiếp sợ: "......?"
Anh cả, anh đây là nghiêm túc sao? Chính mình không muốn đi thì liền không đi, tại sao còn phải kéo cậu ấy vào làm gì?
Cậu ấy cũng không muốn đi.
Hơn nữa, cậu ấy cũng mới chỉ là một đứa nhóc.
Lúc này, Tần Dư cho rằng bản thân mình là một đứa trẻ.
Đôi mắt Tần nhị gia chuyển hướng sang Tần Dư, đối với cậu em trai họ này thì anh ấy vẫn có chút thương tiếc, nghe nói cậu nhóc này đã mười ba tuổi, kết quả lớn lên chỉ trông giống mười tuổi.
Nhà họ Tần bọn họ lại không có chú lùn.
Cho nên, cậu nhóc này……Lùn vì đói?
Thật là trời thấy còn thương.
Vẫn là mang về đại viện nhà bọn họ đi, đến lúc đó cho cậu nhóc ăn nhiều thịt một chút, lại rèn luyện cho tốt, như vậy thì nhất định trong hai năm thân thể sẽi cao lên.
"Cùng đi, ba anh em các cậu đều phải đi, đương nhiên, còn có em dâu, tất cả mọi người đều đi, một người cũng không được chừa lại."
Tần Dã đã nói ra suy nghĩ của bản thân mình, còn chuyện đối phương có chấp nhận hay không thì chuyện này không liên quan đến anh.
Anh là một người sống sờ sờ, nếu như không muốn đi, chẳng lẽ còn lấy dây cột anh đi sao?
Tần nhị gia nhìn biểu cảm của Tần Dã, thì đã biết chính mình không đả động được anh.
Vì thế quay đầu nhìn về phía Dung Yên, "Em dâu, em xem việc này……Có thể giúp đỡ khuyên nhủ không? Chỉ cần Tần Dã chịu đi thì giúp em trở về cũng không phải chuyện gì khó."
Anh ấy đúng thật là có điểm không rõ……Theo như anh ta được biết, thì thôn dân ở Tần gia thôn cũng không giúp đỡ gì ba anh em Tần Dã.
Chẳng nhẽ em trai em dâu còn có cảm tình đặc biệt với những người ở đây?
Bằng không, chịu ngồi xổm ở đây cũng không muốn nhận tổ quy tông chứ.
Dung Yên nhướng mày, cũng không thấy ngoài ý muốn khi nghe anh ấy nói như vậy.
Nhưng mà.
"Tôi tôn trọng tất cả các quyết định của anh ấy."
Cho nên để cho cô khuyên?
Khuyên thì chắc chắn không có khả năng khuyên rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận