Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 247: Mất Tiền

Khi mẹ Dung và Tần Dã nghe thấy lời này, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mẹ Dung:“Mẹ cứ tưởng là chuyện lớn gì chứ… Hóa ra mất năm đồng, mất thì cứ thôi vậy, lát nữa mẹ sẽ đưa cho con.”
Con gái phá của, năm đồng cũng có thể làm mất, người sao lại không mất chứ?
Đau lòng, năm đồng đó... Có thể mua được mấy ký thịt lận!
“Mẹ, mẹ thật tốt quá, nhưng mà không cần đâu, nghe mẹ nói như vậy, tâm trạng của con tốt hơn rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi! Con sắp chết đói rồi.” Tâm trạng của Dung Yên lại vui vẻ trở lại.
Mẹ Dung:……
Đầu óc của con cũng đơn giản thật đấy, làm mất năm đồng, nói vui vẻ liền vui vẻ.
Vừa rồi có phải cố ý giả vờ không vậy?
Tần Dã cẩn thận nhìn vẻ mặt của vợ anh, để chắc chắn rằng cô không giả vờ vui vẻ, sau đó anh cũng yên tâm rồi.
“Vậy đi ăn trước đi.”
Anh đi rửa tay trước, sau đó giúp mẹ vợ bưng đồ ăn lên bàn.
Dung Yên cũng đang rửa tay, lúc này, Tần Dư liền đi đến bên cạnh cô.
Dung Yên nhìn cậu bé một cái:“Em làm gì ở đây vậy? Không đi ăn à?”
Tần Dư không nói gì, nhưng mà cậu bé móc túi… hồi lâu, mới lấy một tờ năm đồng đã bị cậu bé mân mê đến nhàu nát ra, đưa cho cô.
Đau lòng, năm đồng đó!
Đây là tiền lì xì mà chú thím cho cậu bé lúc ăn tết.
Dung Yên nhìn thấy tờ tiền này, cô ngây người một lúc, sau đó lại vui mừng nói:“Được đó! Thằng bé này, em thật sự rất có tâm, chị đối xử tốt với em như vậy cũng không phải là vô ích… Vậy chị có thể lấy số tiền này phải không?’’
Tần Dư:...Không phải chị nên khách sáo mà từ chối sao?
Dung Yên liếc nhìn cậu bé, sau đó dưới ánh mắt vô cùng đau lòng của Tần Dư, cô nhét tờ năm đồng vào túi mình.
Tần Dư:……
Không thể giữ được nữa...tiền của cậu ấy.
Thôi vậy, số tiền ít ỏi này của cậu bé, có thể khiến chị dâu cả vui vẻ cũng đáng.
Tần Dư quay người bước ra ngoài, sợ nếu ở lại thêm chút nữa... cậu ấy sẽ đòi chị dâu cả đưa lại tiền mất.
Dung Yên nhướng mày bật cười.
Cô định chọc ghẹo Tần Dư trước, ngày mai trả lại cho cậu bé sau.
Lúc này, Tần Mai chạy bước nhỏ đến chỗ cô.
“Chị dâu cả, số tiền này cho chị... Em không cần dùng tiền.” Tiền của Tần Mai là tiền lì xì, mẹ Dung đã cho cô bé sau khi bà ấy đến đây.
Dung Yên:……
Hóa ra cô nói dối một câu, cả nhà đều biết rằng cô đã làm rớt năm đồng.
Sao có thể nói với cô bé này, thật ra cô không làm rớt tiền?
Cô chỉ mất mấy trăm triệu mà thôi.
Đưa tay đẩy tiền lại: “Chị dâu cả không lấy đâu, em tự mình giữ đi.”
Tần Mai muốn đưa cho Dung Yên, nhưng lại bị cô đẩy ngược lại.
“Nếu em muốn làm chị vui, có một cách, đó chính là học tập cho tốt, mấy ngày nữa là khai giảng rồi, đến lúc đó em học tập chăm chỉ là được rồi, số tiền này em cứ để dành mua bút và vở...Được rồi, bây giờ chúng ta đi ăn tối nhé, chị sắp chết đói rồi.”
Tần Mai được dẫn ra ngoài.
Chị dâu cả không chịu nhận tiền của cô bé, cho nên cô bé chỉ đành cất kỹ tiền.
“Tối nay ăn đơn giản chút, ngày mai lại ăn món ngon.” Có thịt cũng không thể ngày nào cũng ăn được! Không gia đình nào có thể bữa nào cũng ăn thịt.
Tuy chỉ có vài món chay, nhưng tay nghề nấu nướng của Mẹ Dung rất tốt, đồ ăn cũng khá ngon.
Tần Dư vốn tưởng rằng chị dâu cả sẽ ăn không vô, kết quả chị ấy còn ăn nhiều hơn buổi trưa nửa chén.
Cậu bé lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, tiền này cũng không phải đưa vô ích, ít nhất nó cũng đã phát huy tác dụng.
Có thể ăn nhiều như vậy, chắc là chị ấy sẽ không buồn nữa.
Cậu ấy có thể hiểu được nỗi đau mất tiền...Lần trước bị trộm một đồng ở ga xe lửa, cậu ấy đã mất ngủ cả đêm.
Cả mấy ngày cũng không thể bình tĩnh lại được.
Sau đó ngày bọn họ phải về nhà, chị dâu cả nói rằng bên phía đồn cảnh sát đã bắt được tên trộm kia, đồng thời còn cho cậu bé thêm một đồng.
Cảm giác này tốt đẹp đến nỗi cậu bé không biết phải diễn tả thế nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận