Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 282: Vua Nịnh Nọt

Nụ cười trên mặt Tần Dã càng rạng rõ hơn: “Giỏi lắm.”
Sau đó anh nhìn về phía Tần Dư, nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của em trai, anh liền biết cậu bé thi không được tốt cho lắm.
Tần Dư có chút sợ hãi ánh mắt của anh cả: “. . . Anh cả, thím đã làm bánh áp chảo cho anh rồi, anh mau đi ăn đi! Nếu không. . . Nguội sẽ không ngon đâu. . .”
Haiz, thực sự không thể trách cậu ấy thi không tốt, bởi vì mấy câu hỏi cô giáo đưa ra trong bài thi cậu ấy đều không biết làm, nếu như cô giáo ra những câu hỏi cậu ấy biết làm thì chắc chắn cậu ấy sẽ được 100 điểm.
Ánh mắt Tần Dã có chút sắc bén: “Từ giờ trở đi, mỗi tối trước khi đi ngủ em phải đọc sách thêm nửa tiếng.”
Tần Dư nghe thấy lời này thì cảm giác như bị sét đánh.
“. . . Anh cả, chị dâu cả nói rằng ở độ tuổi của em nên ngủ nhiều hơn và đi ngủ sớm hơn. . . Nếu như em đi ngủ quá muộn, vậy thì em có thể. . . Không cao thêm được nữa. . .”
“Vậy thì cứ thấp đi! ” Tần Dã ném lại câu nói này, đi thẳng vào phòng khác.
Tần Dư lập tức nhăn mặt.
Tần Mai nhìn thấy bộ dáng cay đắng oán hận của anh hai, cho nên liền an ủi: “Anh hai, chỉ có nửa tiếng thôi, sẽ không có chuyện không cao thêm nữa đâu, hơn nữa, bây giờ anh cũng cao hơn trước một chút rồi. . .”
Tần Dư: . . .
Vậy thì em không nói còn hơn đó.
Ban đầu Tần Dư muốn về phòng, nhưng nghĩ đến chuyện mình chưa nghe anh cả kể chuyện trong thành phố. Cho nên sau khi do dự một lúc, cậu bé cũng bước vào phòng khách.
Khi nhìn thấy anh cả đang ăn bánh nhân thịt, cậu ấy nhất thời không biết phải hỏi gì.
Nên hỏi chuyện ông nội có hiền lành không sao?
Thích bọn họ? Hay là không thích bọn họ?
Ông ấy có nghĩ bọn họ là ngôi sao chổi không?
“Em còn ở đây làm gì? Về phòng làm bài tập và đọc sách đi.” Tần Dã không quá ôn hòa với em trai.
“. . . Anh cả, ông nội có dễ ở chung không?” Tần Dư vẫn mở miệng hỏi, nếu không hỏi, buổi tối cậu ấy sẽ không ngủ được.
“Dễ ở chung! ” Tần Dã liếc nhìn cậu bé, “Khi cả nhà mình đến Bắc Kinh, em đến ở với ông ấy đi.”
Tần Dư nghe vậy thì trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, phản ứng khá mãnh liệt, gần như nhảy dựng lên: “Em không muốn. . .”
Mắt cậu ấy lập tức đỏ lên.
Anh chị đang muốn bỏ rơi cậu ấy sao?
Quay đầu nhìn chị dâu cả, trong giọng nói có chút ấm ức: “Chị dâu cả, em không thể ở chung với hai anh chị được sao?”
Dung Yên:……
Tại sao lại quay sang hỏi cô chứ?
Nhưng mà, nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của cậu bé, cô lập tức nói: “Đương nhiên là được chứ, en muốn sống ở đâu cũng được, chúng ta là người một nhà.”
Những lời này khiến Tần Dư yên tâm.
Vẻ mặt cậu bé không còn u ám nữa, mà trở nên rạng rỡ, “Cả nhà chúng ta sống chung với nhau.”
“. . . Được rồi, mau về phòng làm bài tập đi! ” Dung Yên vẫn rất kiên nhẫn với cậu bé.
Tần Dư cũng không muốn ở lại, vừa rồi cậu ấy ở lại gần như đã bị dọa sợ chết khiếp.
“Vâng! ”
Vẫn phải học hành chăm chỉ thôi, nếu không chị dâu cả không đứng về phía cậu ấy thì sao? Vì cậu ấy biết chị dâu cả vẫn thích người học giỏi hơn.
Ví dụ như em gái của cậu ấy.
Sau khi Tần Dư rời đi, ánh mắt Dung Yên và Tần Dã chạm nhau: “Vừa rồi anh suýt nữa hù em ấy sợ chết khiếp rồi.”
Tần Dã: “Thằng bé không nhát gan như vậy đâu.”
Nếu không phải thằng nhóc này chướng mắt, anh cũng không nói như vậy.
“Được rồi, anh mau ăn bánh đi! Mẹ em đã đặc biệt làm món này cho anh đấy.”
Sắc mặt Tần Dã dịu dàng: “Mẹ tốt quá! ” Tất cả tình cảm gia đình mà anh chưa từng cảm nhận được, bây giờ đều cảm nhận được rồi.
Mẹ vợ là một người khiến người khác cảm thấy rất ấm áp.
Dung Yên nghe vậy, trong mắt hiện lên ý cười, nhướng mày nói ba chữ: “Vua nịnh nọt.”
Tần Dã:. . . . . .
“Anh ăn nhanh đi, em về phòng trước đây.” Dung Yên nói xong liền xoay người rời đi.
Về phần trên núi xảy ra chuyện gì, cô cũng không vội hỏi kết quả.
Bởi vì cô cảm thấy rằng bây giờ hỏi cũng không hỏi ra được kết quả nào cả.
Cảnh sát không thể phá án nhanh như vậy được.
Tần Dã ăn bánh. . . Anh cũng muốn về phòng sớm chút.
Lúc này, mẹ Dung bưng bát mì đi vào: “Tiểu Tần, lại đây, ăn thêm một bát mì đi, con chỉ ăn bánh thôi thì khô khan lắm.”
Tần Dã vội vàng nhận lấy tô mì lớn từ trong tay bà ấy.
“Cảm ơn mẹ! ”
Mẹ Dung chỉ vào tô mì nói: “Đừng nói cảm ơn, ăn nhanh đi.”
Tần Dã bắt đầu ăn mì nóng. . . Số bánh áp chảo để lại cho anh cũng khá nhiều, cũng may Tần Dã ăn rất ngon miệng, bữa cơm này cũng ăn rất nhiều.
Mẹ Dung không rời đi, nhìn thấy con rể ăn cơm xong, bà ấy bước đến dọn dẹp: “Con đừng lo mấy chuyện này, về phòng nghỉ ngơi đi! Chuyện này để mẹ làm cho.”
Bát đũa trong tay cũng bị bà ấy giành lấy, Tần Dã chỉ có thể gật đầu: “Vâng ạ, mẹ, vậy mẹ dọn dẹp xong cũng đi ngủ sớm nhé.”
Anh sải bước ra ngoài, sau đó về đến phòng mình.
Dung Yên nhìn thấy anh đi vào liền nói: “Đi tắm đi! ”
Dù buổi chiều đã tắm rửa rồi, nhưng mà Tần Dã đã từng lên núi.
Tần Dã biết vợ thích sạch sẽ, cho nên gật đầu, sau đó anh cầm quần áo đi ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận