Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 283: Lại Lên Núi

Dung Yên đang nằm trên giường sưởi ấm áp đọc sách. . . Lần trước cô và Tần Dã đến trường cấp ba trên thị trấn, đã nói chuyện với hiệu trưởng xong rồi.
Đến lúc đó bọn họ sẽ tham gia thi tốt nghiệp, sau đó lấy bằng tốt nghiệp cấp 3, hơn nữa, bọn họ cũng sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học với tư cách là học sinh trường cấp 3 của huyện.
Đối với chuyện này, cô và Tần Dã đều không có ý kiến gì.
Mười phút sau, Tần Dã cả người đầy hơi nước ẩm đi vào, anh nhìn người nằm trên giường, ánh mắt nóng rực: “Vợ à.”
Dung Yên:……
Một giây tiếp theo, còn không đợi cô phản ứng lại, thì cuốn sách trên tay đã bị lấy đi, sau đó một bóng đen lớn rơi xuống trước mắt cô.
Một phút sau, đèn trong phòng tắt.
Cả căn phòng lập tức tối tăm.
Trong lúc mơ hồ, có tiếng quần áo rơi xuống, xen lẫn tiếng động có chút mất kiên nhẫn.
Vầng trăng trên bầu trời lặng lẽ ẩn mình dưới đám mây dày đặc, có lẽ nó đang xấu hổ đỏ mặt. . .
Ngày hôm sau, Dung Yên tỉnh dậy.
Cô mở mắt ra, không thấy con chó săn hôm qua nữa.
Rõ ràng, anh ấy đã rời khỏi giường từ sớm rồi.
Cô cử động một chút, eo có chút đau nhức, nhịn không được mà mắng người nào đó gần chết.
Anh chàng này ban đêm cư xử như sói như hổ, làm như đã không gặp cô trong vòng tám trăm năm vậy, nếu không phải trong khoảng thời gian này cô luôn chú ý rèn luyện thì có lẽ cô cũng chết trong tay tên sói đói này rồi.
Nhưng mà. . . Vẻ mặt cô nhiễm chút sắc xuân, cô vẫn cảm thấy rất dễ chịu.
Quả nhiên, phương diện này không có kẻ ngốc, đây có lẽ là bản tính bẩm sinh của đàn ông.
Nằm nghỉ một lát, lúc cô vừa định đứng dậy, thì nhìn thấy Tần Dã đẩy cửa đi vào.
Rất rõ ràng, Tần Dã thấy cô đã ngủ dậy, cũng có chút ngạc nhiên: “Vợ, em tỉnh rồi à? Anh đánh thức em rồi sao?”
Dung Yên nhìn thấy chồng cô, thật sự muốn trợn mắt trắng với anh.
Tức giận trả lời: “Không phải.”
“Vậy vợ ngủ thêm lát nữa đi.” Tần Dã vào phòng để lấy đồ.
“Sao hôm nay anh không đi làm ruộng?” Bình thường chỉ cần ở nhà, giờ này anh đã ra ngoài ruộng làm việc kiếm công điểm rồi.
“Bên ngoài đang mưa.”
Anh vừa nói những lời này, Dung Yên mới chú ý đến bên ngoài có tiếng mưa.
“Vợ à, em ngủ thêm một lát đi! Anh vào lấy cái áo, lát nữa anh sẽ dẫn cảnh sát lên núi ” .
Dung Yên hỏi: “Cảnh sát lại đến rồi à?”
Tần Dã gật đầu, “Ừm, hôm nay có sáu người đến, bởi vì trời mưa, đường trên núi không dễ đi, cho nên anh dẫn bọn họ lên núi.”
“Được rồi! Vậy anh nhớ chú ý an toàn.”
Tần Dã “Ừm” một tiếng, sau đó tìm một cái áo khoác rồi đi ra ngoài.
Khi anh đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Sau khi anh đi rồi, Dung Yên nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện đã tám giờ rồi.
Vì vậy cô nhanh chóng rời khỏi chiếc giường sưởi ấm áp.
Sau khi mặc quần áo xong, cô bước vào trong không gian trước. . .
***
Tại nhà đại đội trưởng Tần, Hoàng Thúy Hoa kể chuyện cảnh sát vào thôn với chồng bà ấy: “Tôi nghe nói hình như có một vụ án giết người trên núi.”
Đại đội trưởng Tần:……
Hôm qua ông ấy vốn muốn hỏi Tần Dã chuyện hôm qua cảnh sát vào thôn.
Nhưng mà sau khi đến nhà họ Tần một chuyến, Tần Dã vẫn chưa xuống núi, cho nên ông ấy về nhà, nghĩ rằng sáng sớm hôm nay sẽ đến hỏi Tần Dã chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng sáng nay trời lại mưa, ông ấy liền nghĩ rằng chờ mưa nhỏ một chút sẽ đến nhà Tần Dã hỏi.
Không ngờ ông ấy vẫn còn chưa đi, đã nghe tin cảnh sát lại vào thôn, lúc này ông ấy đâu thể ngồi yên nữa, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.
“Bà đi lấy áo tơi cho tôi đi, tôi qua đó xem thử.”
Hoàng Thúy Hoa biết đây là chuyện lớn, đương nhiên lập tức đồng ý, lúc bà ấy vừa định đi lấy đồ, thì nghe thấy có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Đại đội trưởng Tần vừa nghe thấy, liền nói thẳng: “Bà đi xem trước đi, xem thử ai đến vậy.”
Ông ấy nghĩ rất có thể là cảnh sát.
Hoàng Thúy Hoa đi ra mở cửa, lúc nhìn thấy cảnh sát, bà ấy vội vàng quay đầu lại hét vào trong nhà: “Ông nó, cảnh sát đến rồi. . .”
Đại đội trưởng Tần cũng không quan tâm đến chuyện mặc áo tơi nữa, lập tức dầm mưa đi ra ngoài
“Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì vậy?”
Cảnh sát nói thẳng: “Tối hôm qua Tần Dã tìm được một bộ xương người trên núi, chúng tôi đến đây để điều tra.”
Hoàng Thúy Hoa nghe thấy thế thì xém chút nữa bị dọa chết khiếp. . . Có vụ án giết người sao? ‘
Đại đội trưởng Tần cũng bị dọa giật cả mình.
“Xương người? Ở ngọn núi nào?”
Thật ra sắc mặt ông ấy có chút tái xanh.
Trong lòng ông ấy mắng Tần Dã gần chết.
Thằng nhóc này có bệnh phải không, xảy ra chuyện lớn như vậy trong thôn, vậy mà lại không báo cho đại đội trưởng như ông ấy, tối hôm qua phải nói với ông ấy một tiếng chứ.
Ông ấy cũng không đến nỗi mọi chuyện đều mơ hồ, tình hình như thế nào cũng không biết.
Dù sao thì ông ấy vẫn là đại đội trưởng đó! Trong thôn có người chết, mà đại đội trưởng như ông ấy lại không biết gì cả, cảnh sát sẽ nghĩ thế nào, công xã trên thị trấn sẽ nghĩ thế nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận