Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 295: Vào Phòng Rồi Nói

Sắc mặt Hoàng Thúy Hoa trở nên đặc biệt khó coi.
Nhưng lúc này khí thế của Dung Yên quá mạnh mẽ, trong lúc nhất thời bà ấy đã bị chèn ép.
Dung Yên không để ý đến bà ta, nhưng mà, vẫn để bịch điểm tâm trong tay lên trên kệ bếp.
Sau đó trực tiếp rời đi.
Hoàng Thúy Hoa không duyên không cớ bị thiếu mất năm đồng tiền, vốn muốn tức giận, nhưng mà nhéo tiền trong tay, còn để lại điểm tâm nữa.
Trong nháy mắt sự tức giận tan biến hết.
Được năm đồng cũng tốt.
Bà ấy có chút gấp không nổi mở ra bao giấy, lúc nhìn thấy điểm tâm bà ấy không biết, thì đôi mắt lập tức sáng lên……
Thật ra mùi thơm của điểm tâm này là bánh hoa quế Dung Yên mua từ trong siêu thị không gian, chỉ là hình dạng làm tương đối đẹp mà thôi.
Dung Yên đi chậm rì rì ở trên đường, cô không biết có nên nói việc này cho Tần Dã nghe hay không.
Rốt cuộc……Chuyện này có liên quan đến người mẹ đã chết nhiều năm của anh, thật đúng là có chút không tiện mở miệng.
Chờ sau khi cô về đến nhà, ngẩng đầu lên thì lại thấy gương mặt nôn nóng của Tần Dã.
"Vợ ơi……"
Dung Yên nhìn mặt anh, trong lòng đã có quyết định.
"Em nghe được chút chuyện từ bà ta, chúng ta về phòng rồi nói."
Tần Dã lập tức gật đầu, "Được."
Hai người một trước một sau đi vào sân, sau đó đi vào trong nhà ở.
Tần Dã thuận tay đóng cửa lại.
"Vợ, em nghe thấy gì vậy?"
Tuy rằng vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, nhưng mà giọng điệu vẫn có chút vội vàng, hiển nhiên là vẫn rất để ý.
Dung Yên châm chước một chút, mới mở miệng nói, "Hoàng Thúy Hoa nói giống như chuyện anh nói với em tối qua, nhưng mà bà ta còn nói một việc, chính là……"
"Năm đó Tần Phú Lâm thích mẹ anh, cho nên, có thể ông ta ghen ghét nên mới mưu hại cha anh."
Sau khi Tần Dã nghe xong, sắc mặt tương đối khó coi.
Áp suất trên người lại càng thấp đến đáng sợ.
Dung Yên biết tâm trạng anh vẫn không tốt nên vỗ nhẹ vào vai anh.
"Nếu ông ta thật sự mưu hại cha anh, như vậy……Thì em có chút không hiểu rõ, mẹ anh đã chết nhiều năm như vậy, vì sao tận mấy năm sau ông ta mới ra tay?"
Nếu như thích một người, nếu như không đoạt lấy, thì cũng không cần trả thù sau khi bà ấy đã chết nhiều năm như vậy chứ?
Còn có, tốt xấu gì cũng là anh em trên danh nghĩa, cũng không cần phát rồ như vậy chứ?
Giọng nói Tần Dã rất thấp, "Đó là bởi vì ông ta vẫn luôn không có cơ hội."
Cha của anh rất lợi hại, không có khả năng để cho Tần Phú Lâm có cơ hội tính kế.
Cho nên rắp tâm hại người của Tần Phú Lâm mới bị đè lại.
Cuối cùng không chỉ hại chết cha anh, mà còn lấy một trăm đồng tiền mua lại công việc của cha anh.
Hơn nữa thỉnh thoảng còn giả vờ tốt bụng đến quan tâm ba anh em bọn họ.
Thuận tiện đưa cho ơn huệ nhỏ.
Nghĩ đến chính mình đã từng bị biểu hiện của Tần Phú Lâm làm cho mê muội, anh thật sự rất muốn tát cho mình mấy cái bạt tay.
Dung Yên nhìn anh một cái, sau đó nói: "Như vậy đi! Ngày mai em sẽ đi lên đồn công an."
Tần Dã vừa nghe thấy thì vội vàng phản đối, "Không được, em không thể đi."
Dung Yên có chút kỳ lạ nhìn anh:
"Tại sao lại không thể đi? Lúc anh đi thì có chút chuyện không tiện hỏi, nhưng mà nếu là em đi, thì nhất định sẽ không có cái gì không tiện, anh yên tâm, ông ta đã bị nhốt ở nơi đó, làm sao có thể tổn thương em được?"
Tần Dã sợ vợ mình bị thương, hơn nữa cũng không muốn vợ mình dính vào mấy cái chuyện tồi tệ này.
Dung Yên nhìn thấy Tần Dã còn muốn nói gì nữa, thì liền duỗi tay ra ôm anh.
"Được, trong lòng en hiểu rõ, nên nói như thế nào, nên làm như thế nào, em đều biết hết, vậy nên anh đừng quá lo lắng."
Có cái ôm này của cô, làm sao Tần Dã có thể tức giận nữa, vì thế nên đành phải gật đầu, "Được, nhưng mà ngày mai anh phải đi cùng với em, đến lúc đó anh ở bên ngoài còn em thì đi vào."
Dung Yên đối với yêu cầu này của anh không có gì không thể đồng ý, chỉ gật đầu, "Được, vậy chúng ta quyết định như thế, ngày mai đi."
Nhưng cô suy nghĩ, cảm thấy hôm nay còn có chút sớm.
Vì thế nên sửa lời nói: "Không bằng hôm nay đi luôn đi."
Những việc này phá án nhanh một chút, thì sẽ xong việc sớm hơn.
Tần Dã nhìn cô một cái, "Được."
"Được rồi, anh đi đạp xe đạp." Dung Yên đẩy anh một cái.
Lúc anh đẩy xe đạp đi ra ngoài.
Mẹ Dung nhìn thấy thì không khỏi hỏi một câu: "Tiểu Tần, con đi đâu đấy?"
"Mẹ, con và Tần Dã đi lên trấn trên một chút, mọi người không cần chờ chúng con ăn cơm đâu"
"À, bây giờ luôn sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận