Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 298: Là Bởi Vì Tôi Tốt Bụng

Lúc này Dung Yên mới nói với Tiểu Vương, “Công an Vương, tôi muốn nói chuyện riêng với ông ta được không?”
Tiểu Vương vừa nghe thấy yêu cầu này, cậu ấy lập tức khuyên nhủ, “Đồng chí Dung, hai người nói chuyện riêng sẽ rất nguy hiểm.”
Dung Yên dùng ngón tay chỉ vào chỗ ngồi bên kia, “Còng ông ta ở kia là được, như vậy thì nếu ông ta tức giận cũng sẽ không tạo thành nguy hiểm đối với tôi.”
Tần Phú Lâm: ……
Cô là nhất……
Tiểu Vương lại thật sự đồng ý với yêu cầu của Dung Yên.
Sau khi còng Tần Phú Lâm vào ghế không thể nhúc nhích, thuận tiện cảnh cáo ông ta một câu, “Thành thật cho tôi.”
Sau đó quay đầu nhìn về phía Dung Yên, “Đồng chí Dung, tôi ở ngay bên ngoài, nếu như có chuyện gì thì cứ trực tiếp gọi tôi là được,”
Dung Yên gật đầu, “Được, cảm ơn.”
Tiểu Vương đi ra ngoài, phòng thẩm vấn cũng chỉ còn có hai người là Dung Yên và Tần Phú Lâm.
“Ai nói với cô mấy việc bịa đặt này?” Hai con mắt Tần Phú Lâm đỏ ngầu trừng về phía Dung Yên.
Không có người thứ ba ở đây, ông ta cũng không thèm ngụy trang nữa, biểu cảm khá đáng sợ.
“Ai nói với tôi cũng không quan trọng, đây không phải là chuyện ông có thể hỏi, bây giờ ông mau nói ra ông đã giết cha chồng tôi như thế nào, nếu không……”
Dung Yên nhìn ông ta cười lạnh một tiếng, “Con trai ông……”
Tần Phú Lâm nháy mắt kích động, khóe mắt như nứt ra nhìn về phía Dung Yên, nếu không phải ông ta không thể hành động, thì lúc này đã muốn tiến lên xé nát Dung Yên.
“Nếu như cô dám đụng đến con trai của tôi, vậy thì tôi thành quỷ cũng không tha cho cô.”
Dung Yên cười lạnh một tiếng, “Vậy ông mau thành quỷ đi! Tôi thật sự rất muốn nhìn xem con quỷ là ông sẽ không buông tha cho tôi thế nào, còn có, lúc trước mẹ chồng tôi còn chưa có đến thời gian sinh, bà ấy sinh non……Đó là do ông dọa bà ấy đúng không?”
Tròng mắt Tần Phú Lâm đột nhiên co rút, “Cô, cô câm miệng……”
Dung Yên nhìn ông ta với ánh mắt lạnh lùng, “Ông tức giận như thế này, thì xem ra, mẹ chồng tôi chết cũng là do ông làm hại.”
Đôi mắt Tần Phú Lâm lại đỏ ngầu lên, “Tao không có, mày nói huơu nói vượn, tao sẽ đánh chết mày.”
Dung Yên trực tiếp tiến lên, cô nhìn người đang giương nanh múa vuốt, trực tiếp tát cho một cái tát.
Bàn tay dùng lực rất lớn, không chỉ đánh cho mặt ông ta lật qua một bên, ngay cả tay cô cũng bị đánh cho đỏ.
Tần Phú Lâm không thể tưởng tượng quay đầu, “Mày dám đánh tao?”
“Tôi đánh cái loại khốn nạn như ông.” Dung Yên cởi một chiếc giày ra, giày hôm nay cô đi chính là đôi giày đế dày mẹ cô làm cho.
Sau đó cô trực tiếp dùng đế giày đánh lên mặt Tần Phú Lâm.
Bạch bạch bạch……Mười mấy cái, đánh đến nỗi Tần Phú Lâm không có cơ hội đánh trả.
Chỉ trong chốc lát sau mặt ông ta đã bị đánh sưng lên.
Hơn nữa, còn bị đánh gãy ba cái răng, có thể thấy được lực này mạnh đến cỡ nào.
“Tao, tao giết chết mày……”
Ông ta rất tức giận, nhưng mà hai tay của ông ta không được tự do.
Điều này càng tiện cho Dung Yên cầm đế giày đánh vào mặt ông ta.
“Ông mẹ nó chính là một người ngụy quân tử, loại đàn ông như ông thì không nên tồn tại, yên tâm, tôi là loại người có thù tất báo, hai đứa con trai của ông, tôi sẽ ‘chăm sóc’ cho tốt.”
Còn cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối.
Đánh rắn phải đánh vào bảy tấc.
Cô đã sớm nhìn ra người đàn ông ác độc này không để ý đến chuyện khác, nhưng mà lại rất để ý đến con của mình.
Cho nên, con trai mới là người duy nhất trên đời mà ông ta thương, cũng chính là điểm yếu của ông ta.
“Mày dám.” Tần Phú Lâm trừng cô.
Ông ta chỉ hận lúc trước nổi lên sát ý đối với cô, mà không giết cô sớm một chút.
Ánh mắt Dung Yên lạnh lùng nhìn ông ta, “Tôi có cái gì mà không dám? Nhưng mà, ông yên tâm, tôi sẽ không giết người giống như ông, tôi chỉ biến con trai ông thành kẻ tàn phế suốt đời……Chuyện này cũng rất đơn giản, ông cũng không cần nói cho công an là tôi uy hiếp ông, nếu như tôi đã dám nói chuyện này ở đây, thì nhất định có thể xử lí hoàn mỹ loại chuyện này.”
Tần Phú Lâm thật sự rất muốn giết chết cô.
Dung Yên nhẹ nhàng mở miệng: “Nói đi! Cơ hội chỉ có một lần, nếu như ông không thẳng thắn nói ra sự việc, vậy thì tội nghiệt của ông phải do con trai ông chịu hậu quả rồi.”
Ông ta thấy Dung Yên dựng đầu ngón tay, sau đó chuẩn bị rời đi, ông ta mới mở miệng: “Tôi nói, nhưng mà cô phải đảm bảo không đụng đến con trai của tôi.”
Không phải là ông ta sợ, mà người phụ nữ này đúng là rất tà môn.
Sự tình bí ẩn như vậy, làm sao cô ta có thể biết được?
Dung Yên cười nhạo một tiếng, “Sớm nói ra thì không phải xong việc rồi à? Thật ra cho dù ông có nói hay là không nói đi chăng nữa, với tôi mà thì cũng chỉ là chuyện râu ria. Tôi đã có thể điều tra ra nhiều như vậy, nhất định cũng sẽ có chứng cứ để đưa cho công an.”
“Tôi chỉ là không muốn lãng phí thời gian mà thôi.”
“Đương nhiên là còn bởi vì tôi rất tốt bụng, sẽ cho con trai ông một cơ hội.”
Cô tốt bụng cái rắm.
Hít sâu một hơi, ông ta chậm rãi mở miệng……
Nửa tiếng sau, Dung Yên mở cửa đi ra ngoài.
Cô nói với Tiểu Vương đang canh giữ ở cửa, “Công an Vương, làm phiền cậu dẫn ông ta đi, tôi đi tìm đội trưởng Lục.”
Tiểu Vương nhìn cô một cái, sau đó gật đầu.
“Được, cô đi đi.”
Lúc cậu ấy vào đến phòng, nhìn thấy mặt Tần Phú Lâm đã sưng không thấy hình dạng, thì sợ ngây người.
Mẹ ơi! Đồng chí Dung có phải mạnh bạo quá rồi không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận