Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 312: Đồng Ý

Lúc này, Tần Dã lên tiếng: “Cha, con đi cùng cha.”
Khi Dung Văn Minh định nói không cần, Tần Dã lại vội vàng nói: “Cha, vừa hay con cũng có thể học nghề phụ với cha mà, gần đây, con cũng đang đọc sách về lĩnh vực này.”
Dung Văn Minh nghe con rể nói như vậy, không có lý do gì để từ chối: “Được, vậy con đi cùng cha đi.”
Tại sao ông ấy không nghĩ đến điều này lúc trước nhỉ?
Việc sửa chữa này dù sao cũng là một nghề nghiệp.
Cho dù thi đại học… Thì cũng không ảnh hưởng gì mà! Dù sao thì biết càng nhiều càng tốt.
Mẹ Dung cũng không có ý phản đối, bà ấy có cùng suy nghĩ với chồng bà ấy.
“Nếu như muốn đi, vậy thì cũng phải đợi Tiểu Tần ăn xong đã.”
“Chuyện này là đương nhiên, cũng không gấp một lát này đâu, Tiểu Tần, con cứ từ từ ăn đi, cha nói với bọn họ một tiếng trước.” Dung Văn Minh nói xong liền đi ra ngoài.
Đại đội trưởng Tần thấy cha Dung đi ra, vội vàng hỏi: “Đồng chí Dung, thế nào rồi?”
Dung Văn Minh mỉm cười gật đầu, “Người nhà đồng ý cho tôi đi, nhưng mà, con rể muốn đi cùng tôi, thằng bé còn đang ăn cơm, phải đợi một lát, nếu không thì thế này đi, hai người cứ về trước, lát nữa, tôi và con rể đến trạm máy móc nông nghiệp là được rồi.”
Đồng chí ở trạm máy móc nông nghiệp liền nói: “Tôi có thể đợi một lát được, tôi lái máy kéo đến đây, đợi khi hai người sửa xong rồi, tôi lại lái máy kéo chở hai người về nhà.”
Anh ta đã nói như vậy rồi, Dung Văn Minh cũng không cần thiết phải từ chối.
Ông ấy đang định nói bọn họ ngồi đợi một lát, Tần Dã ở trong nhà đã ăn vội bát mì rồi bước ra ngoài.
“Cha, có thể đi rồi.”
Dung Văn Minh nhìn anh một cái: “Được.”
Đồng chí ở trạm máy móc nông nghiệp thấy nhanh như vậy có thể đi rồi, anh ta vẫn cảm thấy rất vui, anh ta nói rằng máy kéo đang ở trong thôn.
Mấy người bọn họ liền cùng nhau đi.
Mẹ Dung nhìn thấy bọn họ đi rồi, mới lộ ra vài phần lo lắng.
“Yên Yên, sức khỏe của cha con có thể chịu đựng được chuyện này không?”
Bà ấy có chút hối hận… Đáng lẽ không nên kích động khi nghe thấy số tiền lớn, thậm chí còn không suy xét đến sức khỏe của chồng bà ấy.
Dung Yên: “Mẹ, không sao đâu, cha vẫn có thể làm được những chuyện này, hơn nữa, còn có Tần Dã mà, đến lúc đó, cha con đứng bên cạnh chỉ cho Tần Dã, sau đó cha sẽ để anh ấy sửa.”
“Tiểu Tần không biết làm phải không?”
“Mẹ không cần phải lo lắng chuyện này đâu, có một số người có đầu óc và năng lực thực hành rất mạnh, không tin, đợi hai người họ về, mẹ có thể hỏi thử xem.”
Mẹ Dung nghe thấy con gái nói như vậy, bà ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cũng đúng...Theo tính cách của chồng bà ấy, nếu Tiểu Tần muốn học, thì ông ấy chắc chắn sẽ cho Tiểu Tần nhiều cơ hội để thực hành hơn.
“Mẹ, con về phòng viết bài đây.” Dung Yên cảm thấy mình nên viết nhiều hơn.
Nếu như vậy, thì sẽ quen tay hơn.
Mẹ Dung lập tức xua tay nói: “Được, con về phòng đi, mấy chuyện ở đây không cần con làm.”
Tần Dã và Dung Văn Minh ngồi lên máy kéo. “Cha, cha mặc vậy có lạnh không? Hay là, con về nhà lấy áo khóa để chắn gió cho cha nhé, như vậy thì cha sẽ không bị gió thổi vào người.”
Lúc nãy anh suy xét không ổn thỏa lắm, lúc anh đi ra khỏi cửa, nên mang theo áo khoác dày chút.
“Không sao, hôm nay trời cũng không lạnh, cha kéo mũ xuống chút là được rồi.” Dung Văn Minh thản nhiên nói.
Tần Dã nhìn thấy cha vợ kéo mũ xuống dưới một chút, cũng có thể chắn gió.
Hy vọng là không sao.
“Đồng chí, anh lái máy kéo chậm lại một chút, sức khỏe của cha vợ tôi không chịu được xóc nảy mạnh đâu.” Đồng chí ở trạm máy móc nông nghiệp nghe thấy lời này, lập tức gật đầu nói: “Được.”
Chẳng mấy chốc, máy kéo đã đến trạm máy móc nông nghiệp.
Máy kéo vừa dừng lại, Tần Dã lập tức nhảy xuống trước.
“Cha, con đỡ cha xuống, cha cẩn thận chút.”
“Không cần đỡ, cha có thể tự mình xuống được.” Nếu như là trước kia, ông ấy tùy ý nhảy xuống xe là được rồi.
Nào giống như bây giờ, vẫn chưa già thật sự mà cơ thể đã không khác gì một ông già tuổi xế chiều.
Tần Dã đứng sang một bên, lúc cha vợ tiếp đất, anh vẫn giơ tay đỡ một chút.
Bọn họ vừa mới xuống máy kéo, có một người ở phía bên kia nhanh chóng chạy đến chỗ bọn họ.
“Đây là trạm trưởng của chúng tôi, ông ấy họ Đỗ.” Nhân viên trạm máy móc nông nghiệp đón bọn họ đến đây nhanh chóng giới thiệu: “Trạm trưởng Đỗ, đây là đồng chí Dung Văn Minh, kỹ thuật viên mà chúng tôi mời về từ đại đội Tần gia. ”
Vẻ mặt của trạm trưởng Đỗ vô cùng kích động, ông ấy giơ hai tay ra ôm Dung Văn Minh, “Đồng chí Dung Văn Minh, đồng chí có thể đến đây thì thật tốt quá. Tôi nghe Tần Thủ Vọng nói rằng đồng chí sửa chữa máy kéo rất giỏi, lần này cuối cùng cũng có thể mời được đồng chí đến đây rồi, thật sự rất cảm ơn đồng chí vì đã đến đây.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận