Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 315: Chúc Mừng

Dung Văn Minh lắc đầu, “Không, anh vẫn khỏe lắm, đúng rồi, anh chỉ lấy bột mì thôi, không nhận mười đồng kia, bởi vì ngày mai Tiểu Tần sẽ đến trạm máy móc nông nghiệp làm việc.”
Mẹ Dung có chút ngạc nhiên khi nghe chuyện này, sau đó lại cảm thấy vui mừng.
“Ông nói thật à?”
Dung Văn Minh: “Chuyện này tôi còn có thể lừa bà sao? Đương nhiên là thật rồi, ngày mai Tiểu Tần sẽ đi làm, mỗi tháng kiếm được ba mươi đồng, khi trở thành nhân viên chính thức sẽ được ba mươi lăm đồng, phúc lợi khá tốt, nghe nói còn phát rất nhiều thứ nữa.”
Mẹ Dung nghe thấy số tiền lương này, vậy thì cũng khá ổn đó!
Ba mươi đồng, vậy thì cũng là khá cao rồi, cho dù ở thủ đô, rất nhiều công nhân làm việc trong nhà máy cũng chỉ có mức lương như vậy thôi.
“Đây đúng là một chuyện tốt, nhưng mai mốt Tiểu Tần thi đại học thì phải làm sao đây? Lên trấn làm việc không phải sẽ chậm trễ chuyện ôn tập của thằng bé sao?”
Trong lòng mẹ Dung, bà ấy vẫn mong Tần Dã có thể thi đậu đại học, vậy thì con rể có thể học đại học chung với con gái bà ấy.
Đọc thêm nhiều sách vở thì vẫn tốt hơn.
Sau này trở thanh sinh viên đại học, còn lo chuyện không có công việc sao? Những công việc sau này đều chỉ là những công việc vừa nhẹ nhàng vừa có mặt mũi.
“Chuyện này bà không cần lo lắng, Tiểu Tần rất thông minh, không cần phải đọc sách ôn bài cả ngày đâu, hơn nữa, đến lúc đó nếu thi đậu thì xin nghỉ việc, nếu như không thi đậu, vậy thì tiếp tục làm, dù sao thì cho dù là ở thành phố, cũng chỉ được mức lương như vậy thôi, huống hồ, bây giờ có rất nhiều thanh niên trí thức về thành phố, lên thành phố cũng không dễ tìm việc làm như vậy đâu.”
Công việc ở thành phố là một củ cải và một cái hố, chỉ khi củ cải được nhổ ra thì cái hố mới xuất hiện.
Nhưng mấy cái hố này, trên cơ bản đều để lại cho con cái, hoặc là để lại cho người thân, sao có thể để lại cho những người không liên quan chứ.
Cho nên cứ làm công việc này trước cũng được, có thêm một kỹ năng thì càng tốt hơn.
Lúc này, Tần Dã đi ra: “Mẹ, cha nói đúng, con đi làm sẽ không ảnh hưởng đến việc ôn tập đâu. Hơn nữa, con thấy cũng khá tốt.”
Mẹ Dung gật đầu khi nghe anh nói: “Thế thì thật sự rất tốt, vậy con cố gắng làm cho tốt nhé.”
Bà ấy vốn không muốn để Tần Dã làm việc đồng áng ở đây, cũng là vì đau lòng con rể làm việc cực khổ, hơn nữa trong thôn còn giao cho con rể một số công việc nặng nhọc... Khiến bà ấy rất bực bội.
Hiện tại, có một công việc thể diện như trạm máy móc công nghiệp, vậy thì thật sự vô cùng tốt.
Nếu không khi Tần Dã thật sự ở nhà, bọn họ biết là chuyện như thế nào, nhưng có lẽ trong thôn sẽ có rất nhiều lời bàn tán.
Dung Yên đang viết trong phòng, lúc cô mới nghe cũng không bước ra ngoài, bây giờ sau khi viết xong đoạn cuối cùng, cô mới bước ra ngoài.
Mẹ Dung nghĩ rằng cô không biết, cho nên rất hưng phấn mà nói: “Yên Yên, Tiểu Tần thật sự có năng lực, hôm nay chồng con và cha con đến trạm máy móc nông nghiệp trong thị trấn, trạm trưởng thấy thằng bé làm rất tốt, cho nên bảo Tiểu Tần ngày mai đến trạm máy móc nông nghiệp làm việc đó! Một tháng ba mươi đồng.”
Số tiền này đủ cho một gia đình sinh sống rồi, có khi còn dư nữa.
Dung Yên: “…” Ba mươi đồng, hình như cũng khá nhiều.
Cô ngẩng đầu nhìn Tần Dã, thấy anh đang dùng ánh mắt sáng ngời nhìn mình, liền nói: “Chúc mừng, công việc này không tệ.”
Nghèo đói luôn hạn chế trí tưởng tượng, cô chưa từng nghĩ rằng kiếm ba mươi đồng một tháng lại khiến mọi người vui vẻ như vậy.
Haiz.
Khóe miệng Tần Dã hơi cong lên.
Chỉ cần vợ anh không phản đối là được.
Dung Yên nhìn mọi người vẫn đang vui vẻ, cô cười nói: “Mẹ, nếu như con rể của mẹ đã tìm được việc làm tốt rồi, vậy thì sao không chúc mừng một phen đi, tối nay mẹ nấu nhiều món ngon một chút nhé.”
Mẹ Dung liếc cô một cái, cô con gái này suốt ngày chỉ nghĩ đến đồ ăn.
“Đương nhiên phải chúc mừng đàng hoàng, yên tâm đi, tối nay mẹ nấu mấy món thịt…”
Bà ấy vẫn chưa nói dứt lời, Dung Yên đã cướp lời bà ấy rồi: “Mẹ, giết con thỏ mẹ nuôi ở sân sau đi, tối nay chúng ta ăn món thịt thỏ kho tàu.”
Mẹ Dung trừng mắt nhìn cô: “Không phải con nói thỏ rất đáng yêu sao? Phải để nuôi... sao giờ lại muốn ăn thịt rồi?”
Dung Yên cười khúc khích: “Đúng là nó rất dễ thương, nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng chuyện chúng ta ăn thịt nó mà.”
Sau khi ăn tối xong, Tần Dã mới đến nhà đại đội trưởng Tần.
Đại đội trưởng Tần nhìn thấy anh, ông ấy khá khách sáo: “Tần Dã, cháu tìm chú có chuyện gì sao?”
Thái độ ôn hòa như thế này thực đúng là xưa nay chưa từng có.
Tần Dã rất bình tĩnh, anh lập tức nói thẳng mục đích của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận