Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 331: Khám Bệnh 1

Những người khác mở to mắt không thể tin được. . . Chuyện, chuyện này sao có thể chứ?
Tất cả mọi người ở đây đều có chút chân tay luống cuống.
May mắn thay, sau cơn hoảng loạn, Tần Lương Tài đã bình tĩnh lại, bởi vì anh ta chợt nhớ ra chuyện gì đó, “Con đi tìm vợ Tần Dã, hình như cô ấy biết chút y thuật.”
Chuyện này khi anh ta làm việc ở nhà Tần Dã đã ngẫu nhiên nghe thấy.
Chỉ là lúc đó anh ta không quan tâm.
Bây giờ, chỉ có thể coi ngựa chết như ngựa sống mà chạy chữa thôi, gọi người đến xem thử rồi tính tiếp. Ai bảo thầy lang duy nhất trong thôn bọn họ đã theo con trai về thành phố rồi.
Hoàng Thúy Hoa hai mắt sáng lên, vội vàng thúc giục “Đi nhanh đi.”
Nếu như Dung Yên đến, lát nữa cứ nói cha chồng bị cô ta chữa chết là được rồi.
Ai bảo đầu sỏ gây ra những rắc rối trong gia đình bọn họ là đồ sao chổi Tần Dã kia chứ.
Tần Lương Tài không yên tâm để người khác ra ngoài, anh ta nhanh chóng chạy ra ngoài.
May mắn là lúc này trời vẫn chưa tối hẳn nên vẫn có thể nhìn rõ đường.
Nhưng mà, nhà anh ta vẫn cách gia đình Tần Dã một khoảng đường, khi chạy đến cửa nhà Tần Dã, anh ta đã thở không ra hơi rồi.
Anh ta cũng không quan tâm đến hơi thở nữa, giơ tay gõ cửa thật mạnh, “Tần Dã, Tần Dã, mau mở cửa ra. . .”
Tần Dã đang nghe cha vợ giảng bài, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, anh không nhịn được cau mày, vốn tưởng rằng người nhà bọn họ sẽ không đến, không ngờ bọn họ sẽ đến nhanh như vậy.
Nhưng mà, anh không phải là người sợ phiền phức, nếu như bọn họ đã tìm đến nhà rồi, vậy thì chắc chắn anh không thể núp ở trong nhà được, cho nên anh nói với cha vợ: “Cha, con ra ngoài xem thử.”
“Cha đi với con.” Dung Văn Minh nghe thấy tiếng gõ cửa vội vàng như vậy, ông ấy không yên tâm, cho nên lập tức đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài xem
Mẹ Dung đang ở trong bếp cũng nghe thấy, bà ấy cũng nghĩ là có người đến nhà gây chuyện, cho nên cũng đi ra ngoài.
Tất nhiên còn có Dung Yên nữa.
Nguyên nhân chính là do tiếng la hét quá lớn, tiếng đập cửa cũng không nhỏ, khiến cô cảm thấy cửa nhà mình sắp bị hỏng rồi.
Tần Dã mở cửa, khi nhìn thấy Tần Lương Tài, sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, bởi vì anh kết luận Tần Lương Tài đến đây để gây sự.
“Anh đến đây làm gì?”
Tần Lương Tài hít một hơi, sau đó gấp giọng nói: “Tần Dã, vợ cậu có ở nhà không? Ông nội tôi xảy ra chuyện rồi, ông ấy ngất xỉu bất tỉnh, nếu trễ thêm chút nữa sẽ chết người mất, vợ cậu nhất định phải đến khám cho ông nội tôi….”
Tần Dã không ngờ lại là chuyện này, anh muốn từ chối theo bản năng, bởi vì anh không muốn vợ mình dính líu đến chuyện này.
Lúc anh chuẩn bị mở miệng, Dung Yên liền nói: “Được, tôi đi cùng anh xem thử.”
Tần Dã vô cùng lo lắng: “Vợ. . .”
“Đây là vấn đề liên quan đến mạng người, để em đi xem thử trước rồi mới nói.” Dung Yên nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, trấn an một câu: “Đừng lo lắng, trong lòng em có tính toán.”
Tần Dã biết mình không thể thay đổi quyết định của vợ, cho nên nói: “Vậy anh đi với em.”
Dung Yên gật đầu: “Được, vậy anh vào phòng lấy giúp em cái túi kia nhé.”
Tần Dã biết vợ mình có ý gì, lập tức gật đầu.
“Chúng ta đi trước đi.” Dung Yên nói với Tần Lương Tài rồi đi ra ngoài.
Tần Lương Tài thấy vậy vội vàng đi theo.
Mẹ Dung nhìn con gái đã rời đi, cũng có chút lo lắng.
Lần này…. Nhà bọn họ có xảy ra chuyện không?
Dung Văn Minh đưa tay ra, khẽ đẩy vợ mình, “Vậy thì bà cũng đi theo tụi nhỏ đi, trên đường nếu gặp được người nào, bà cứ nói là ông nội của cậu ta xảy ra chuyện, bảo Yên Yên nhà chúng ta đến xem thử. . .”
Không hổ là vợ chồng lâu năm, mẹ Dung lập tức hiểu được ý trong lời nói của chồng mình.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Sau đó bà ấy không thèm cởi tạp dề trên người ra, sải bước đi theo bọn họ.
Giờ này, trên đường đương nhiên có người, khi những người khác nhìn thấy ba người bọn họ vội vàng như vậy, có người hỏi, có chuyện gì vậy?
Tần Lương Tài đương nhiên không có giải thích.
Nhưng Dung Yên lại nói một câu: “Ông nội của anh ta ngất xỉu, bảo tôi đến xem thử…”
Còn chuyện giải thích chi tiết, mẹ cô đang ở đây mà.
Có người nghe vậy cũng sốt ruột, đương nhiên muốn đi xem một chút, đương nhiên là đi cùng mẹ Dung.
Mẹ Dung không hề kìm nén thanh âm, lớn tiếng giải thích: “Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, con gái tôi đến đó xem thử trước. Nhưng mà, trong thôn có xe bò, có ai có thể gọi xe bò đến nhà bọn họ không? Tình hình nguy cấp thế này, chở lên trung tâm y tế thị trấn thì tốt hơn!”
“A, nhà bọn họ đông người như vậy, nên có người gọi xe bò rồi phải không? Thôi vậy, để tôi gọi một tiếng cũng được”
Mẹ Dung nghe vậy liền nói: “Vậy thì gọi đi! Gọi thêm vài người đến nhà đại đội trưởng mới được, lỡ như có thể giúp được việc gì thì giúp được việc đó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận