Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 332: Khám Bệnh 2

Cha đại đội trưởng tuổi cao như vậy, hôm nay bị kích động, chắc không chỉ đơn giản là ngất xỉu đâu!
Bà ấy không quan tâm đến chuyện này, chuyện quan trọng nhất là nếu ông già kia xảy ra chuyện gì, lỡ như cả nhà bọn họ đổ chuyện lên người con gái bà ấy thì phải làm sao đây?
Cho nên, bà ấy phải tìm thêm người đến nhà đại đội trưởng mới được.
“Đúng. Phải gọi thêm vài người nữa.” Người phụ nữ cũng không rõ ràng, lớn tiếng nói: “Ông nội của Lương Tài ngất xỉu rồi, mau đi gọi chú hai chú ba của thằng bé đi. . .”
Mẹ Dung:……
Có vẻ như nhiều người đã nghe thấy rồi.
Có người chạy đi gọi người, cũng có người đi theo bọn họ đến nhà đại đội trưởng, chuyện này khiến mẹ Dung thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dung Yên biết có mẹ cô ở đây, cho nên không quan tâm những chuyện này, cô cũng không thể lãng phí thời gian đi cứu người, cô dứt khoát tăng tốc độ.
Khi đến trước cửa nhà Tần Lương Tài, cô lớn tiếng hỏi: “Tần Lương Tài, ông nội anh ngất xỉu, anh để ông ấy nằm ở đâu rồi?”
Tần Lương Tài vội vàng nói: “Ở trong nhà, chắc đã được khiêng về phòng ông ấy rồi.”
Dung Yên không nói thêm gì nữa, cô lập tức vẫy tay với người phụ nữ ở nhà bên cạnh đi ra xem có chuyện gì: “Bà Vương, bà đến đây một lát đi.”
Bà Vương chỉ nghe thấy nhà bên cạnh cãi nhau rất ồn ào, dù sao thì Hoàng Thúy Hoa ở nhà chửi bới cả buổi chiều, nhưng bà ấy không hề biết chuyện cha chồng Hoàng Thúy Hoa ngất xỉu.
Nhà bên cạnh khóc lóc dữ dội, bà ấy mới ra ngoài xem thử, muốn đến xem có chuyện gì.
Lúc này, bà ấy nhìn thấy vợ Tần Dã đang vẫy tay với mình, bà ấy cũng có suy nghĩ muốn nghe ngóng tin tức, cho nên không nói gì mà bước đến ngay.
“Vợ Tần Dã, chuyện gì vậy?”
“Bà đi vào với cháu một chuyến rồi nói.” Dung Yên không nói nhiều.
Bà Vương không hỏi thêm câu nào nữa, vội vàng đi theo cô vào trong.
Sau đó bà ấy bước vào phòng ông nội Tần Lương Tài, nhìn căn phòng đầy người, bà ấy chợt cảm thấy khó chịu, không phải ông nội Tần Lương Tài bị chọc tức chết rồi đó chứ?
Có chút do dự, nhưng bà ấy vẫn không đi ra ngoài.
Bởi vì bà ba Vương muốn biết vì sao gia đình này lại gọi vợ Tần Dã đến đây?
Dung Yên nhìn căn phòng đầy người, cô không khách sáo mà nói thẳng: “Mấy người cản đường, sao tôi có thể khám được?”
Cô vừa nói lời này, những người khác lập tức tránh đường.
Mà lúc này, mẹ Dung cũng dẫn mọi người đến rồi.
Làm nhân chứng, bà ấy đương nhiên phải dẫn theo hai ba người đi cùng.
Bên này Dung Yên đi đến trước mặt ông lão, nhìn sắc mặt của ông ấy, liền biết không ổn rồi.
Cô đưa tay ra, trực tiếp đè tay thăm dò huyệt đạo trên cổ. . .
“Ông ấy không thở nữa.”
Chỉ một câu thôi, đã khiến tất cả mọi người bị sốc.
Ông ấy chết rồi à?
Hoàng Thúy Hoa cuối cùng cũng tìm được cơ hội, bà ấy lao đến trước mặt Dung Yên: “Là cô đã hại chết ông nội Lương Tài, cô trả mạng. . .”
Dung Yên cười lạnh nói: “Nơi này nhiều người như vậy, sao tôi có thể hại chết ông ấy được chứ?”
Còn có những người khác đang vây xem, bọn họ không thể nghe lọt tai những gì Hoàng Thúy Hoa vừa nói.
“Mẹ Lương Tài, vợ Tần Dã vừa mới đến, ông nội Lương Tài không phải đã như vậy từ sớm rồi sao?”
Rõ ràng là đang tống tiền người ta mà.
Mẹ Dung biết rằng nếu ông lão tỉnh lại thì không sao, nhưng nếu như chết rồi, con gái bà ấy sẽ phải bị gia đình này hất nước bẩn.
Vì thế bà ấy vội đứng dậy, “Cô đánh rắm cái gì vậy? Cô cho rằng mắt của những người khác đều bị mù à?”
Hoàng Thúy Hoa bây giờ cũng không sợ, bà ta chỉ muốn đổ trách nhiệm chuyện này lên người Dung Yên.
Dù sao thì bà ta không thể để người khác biết, bà ta chính là người khiến cha chồng tức giận đến chết được.
“Không phải là cô ta thì là ai? Buổi tối cha chồng tôi ăn ngon lành, còn ăn được một chén cơm nữa, ông ấy chỉ bị ngất xỉu thôi, cô ta đè như vậy, không phải đã đè chết ông nội Lương Tài rồi sao?”
Mọi người:……
Người phụ nữ này thật sự rất quá đáng.
Dung Yên không hề sợ hãi, cô lạnh lùng nhìn Hoàng Thúy Hoa, “Ông ấy bị nhồi máu cơ tim và không thể thở được, thời gian phát bệnh ít nhất là mười phút, bà có đổ tội cho tôi cũng vô ích, bởi vì chuyện này không phải bà nói là được. Có bác sĩ pháp y đó! Nhưng mà, có phải bị bà làm cho tức chết không, tôi nghĩ lát nữa ông ấy sẽ tự mình nói với bà đó.”
Mọi người đều sửng sốt: Có ý gì vậy?
Không phải nói không thở nữa sao? Sao ông ấy nói được?
Dung Yên lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra, sau đó mở ra lấy ra một cây kim bạc.
Hoàng Thúy Hoa nheo mắt lại, hét lớn: “Cô muốn làm gì?”
Dung Yên không để ý đến bà ta, nhìn thẳng vào Tần Lương Tài: “Tôi giúp ông nội anh tiếp tục thở, anh ngăn mẹ anh lại đi.”
Tần Lương Tài:. . . ?
Tiếp tục thở là có ý gì?
Nhưng mà, anh ta vẫn làm theo lời, giữ chặt mẹ anh ta, người đang muốn xông lên phía trước.
Cây kim bạc trên tay Dung Yên trực tiếp đâm vào huyệt đạo trên cổ ông lão, sau đó cô dùng một kỹ thuật đặc biệt để nhấn ngực thuận khí cho ông ấy. . .
Lúc này, Tần Dã cũng đến, anh dùng sức đẩy ra những người đứng trong sân ra, trong nhà còn có rất nhiều người đang đứng.
Anh lập tức chen vào bên trong.
Chen đến trước giường sưởi.
“Vợ, thế nào rồi?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận