Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 364: Tỉnh Lại

Dung Yên lập tức nói: “Mau cởi bỏ dây thừng cho cô ấy rồi vứt xuống cho anh ta”
Sau khi trói xong người đàn ông kia lên xe, Dung Yên liền lái xe kéo trở lại nhà ga.
Vốn dĩ máy kéo liền không đi quá xa.
Cho nên lái trở về cũng không mất quá nhiều thời gian.
Dung Yên dừng máy kéo lại, cô nhảy xuống, sau đó nói với mấy người trên xe: “Các cô có thể xuống dưới, bên kia có phòng của nhân viên công tác, các cô có thể đi tìm bọn họ trước”
Sau đó nhìn về phía Hồ Lê, “Cảm ơn, đưa em gái cho tôi là được”
“…… A, được.” Hồ Lê vội vàng đưa Tần Mai trong lòng qua, để người đứng ở phía dưới nhận lấy, “Đồng chí, cô thật đẹp, tôi tên là Hồ Lê, đúng rồi, cô tên là gì? Hôm nay phải cảm ơn cô, nếu không…… thì tôi cũng không biết phải làm thế nào”.
Vừa rồi ở trên xe cô đã quên mất không cảm ơn người ta.
“Tôi tên là Dung Yên, không cần phải cảm ơn! Chỉ là thuận tay mà thôi”.
“Phải cảm ơn, cảm ơn!” Hiện tại trên người Hồ Lê không có đồ gì cả, nếu không chắc chắn cô ấy sẽ lấy ra cảm ơn.
Hai người khác cũng vội vàng đi tới, trên mặt bọn họ đều là sự cảm ơn.
“Cảm ơn, tôi tên là Lưu Mạn. Cảm ơn cô đã cứu tôi”
Lưu Mạn cúi người với Dung Yên.
“Tôi tên là Trương Hoa, cảm ơn cô đã cứu tôi” Trương Hoa cũng cúi người cảm ơn giống như Lưu Mạn.
“Không cần phải như vậy, các cô đi tới phòng trực ban gọi người đi, trên xe này còn có mấy người hôn mê, cần phải kéo người vào trong phòng trực ban”
Chuyến xe lửa lúc trước hiển nhiên đã lái đi rồi, mà ga tàu hỏa cũng không có những người khác, hơn nữa hiện tại quá mức yên tĩnh…… Làm cho mấy cô gái có cảm giác ghê sợ.
Hơn nữa bọn họ vừa mới trải qua biến cố, xem như đã bị kinh hách lớn, lúc này cảm xúc phóng đại hơn, làm bọn họ càng hinh hoảng, lông tơ cũng không tự giác mà dựng ngược lên.
“Hình như không có ai……” Trương Hoa yếu ớt mở miệng.
“Gọi một câu, chắc là đang ngủ.” So ra thì lá gan của Hồ Lê lớn hơn hai người kia một chút.
Ga tàu hỏa này không quá lớn, chỉ là một cái trạm nhỏ, cho nên phòng trực ban cũng đặc biệt nhỏ.
Không giống như trạm xe khác, sẽ có thật nhiều nhân viên công tác.
Chắc đây cũng là nguyên nhân khiến cho bọn buôn người lựa chọn nơi này để xuống bến.
“Để tôi đi gõ cửa.” Lưu Mạn nửa đỡ người đi tới gõ cửa, “Có người không? Có người ở bên trong không?”
Bên trong vang lên tiếng sột soạt, giây tiếp theo, đèn của phòng trực ban liền sáng lên.
Ngay sau đó, bên trong truyền ra tiếng hỏi: “Ai vậy?”
“Chúng tôi có việc…… Có thể mở cửa được không?”
Bên trong im lặng một lúc, ngay sau đó cửa sổ nhỏ của phòng trực ban bị mở ra, có một người đàn ông trung niên dò đầu ra, trong mắt đều là sự cảnh giác nhìn về phía bên ngoài, sau khi nhìn thấy là mấy cô gái thì rất kinh ngạc.
“Sao các cô lại ở đây?”
“Chúng tôi gặp được kẻ xấu……”
Người trực ban nghe được lời này thì rất khiếp sợ, ông ấy lại ló đầu ra, phát hiện đều là cô gái, vì thế cũng không hề hoài nghi cái gì, vội vàng đánh thức một đồng bạn khác vừa mới ngủ “Lão Từ, tỉnh tỉnh, bên ngoài đã xảy ra chuyện.”
Người tên là lão Từ kia rất nhanh đã tỉnh lại, “Xảy ra chuyện gì?”
“Bên ngoài có mấy cô gái gặp chuyện, tôi đi mở cửa trước, anh cũng mau đi ra” Người đang nói chuyện họ Triệu, tên là Triệu Đức Vượng, ông ấy và lão Từ phụ trách việc trực ban buổi tối hôm nay.
Triệu Đức Vượng mở cửa, “Các cô xảy ra chuyện gì?”
Lão Từ phía sau ông ấy cũng đi ra.
Hồ Lê lập tức nói: “Chúng tôi…… gặp được bọn buôn người, vừa mới được người cứu……”
Hai nhân viên trực ban kinh hãi, “Các cô gặp được bọn buôn người?”
Trương Hoa cố nén khẩn trương gật đầu, “Đúng vậy, bọn họ ở trên chiếc máy kéo kia, đã bị đánh hôn mê, nếu không tin thì các anh có thể đi xem”
Triệu Đức Vượng và lão Từ theo phương hướng mà bọn họ chỉ để nhìn qua, thật sự có một chiếc máy kéo ngừng ở chỗ đó, hình như trên xe còn có một cậu thanh niên trẻ tuổi.
“Đó là ai?” Triệu Đức Vượng hỏi.
Hồ Lê lập tức nhận người, “Đó là bạn trai của tôi, anh ấy đang trông ba bọn buôn người”
“Được, chúng tôi đi xem.” Lão Từ và Triệu Đức Vượng cùng nhau đi qua bên kia.
Sau khi nhìn thấy ba người hôn mê trên xe thì sắc mặt của bọn họ cũng thay đổi.
Chờ bọn họ trở về liền nói, “Để tôi đi báo cảnh sát trước đã”
Phòng trực ban của bọn họ vẫn được trang bị một bộ điện thoại.
Một lát sau, Tần Mai liền tỉnh lại.
Tần Mai nhìn thấy chị dâu cả liền bật khóc: “Chị dâu, em rất sợ……”
Dung Yên ôm cô bé trấn an, “Đừng sợ, chị dâu ở đây”
Trong lòng cực kỳ thương tiếc cô bé hay gặp nhiều tại nạn này, sau một lần này chắc là sẽ hoàn toàn tránh được kết cục bi thảm trong sách rồi đúng không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận