Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 385: Không Muốn Đi

Chủ nhiệm Thư nhìn thấy vẻ mặt Tần Dư dường như không có chút thay đổi nào, thậm chí không có chút kinh ngạc vui mừng nào cả, chuyện này khiến ông ấy vô cùng kinh ngạc.
Cho nên ông ấy đã nói về một số lợi ích khi vào trường thể thao.
Đương nhiên, đương nhiên cũng phải nói cả những mặt vất vả cực khổ rồi.
“Em không muốn đi.” Tần Dư từ chối ngay lập tức, cho dù ai có nói gì đi nữa thì cậu ấy vẫn hoàn toàn không dao động.
Nếu như cậu ấy đi rồi, vậy em gái phải làm sao đây?
Cho nên cậu ấy không thể đi được, cũng không muốn rời đi.
Chị dâu cả đã nói rồi, chỉ cần một người có năng lực thực sự, một ngày nào đó sẽ tạo ra được thành tựu.
Cậu ấy không cho rằng bản thân bỏ lỡ cơ hội này sẽ không có thành tựu nào khác nữa.
Điều quan trọng nhất bây giờ là…… Cả nhà sống chung với nhau, cậu ấy không hề muốn xa gia đình mình chút nào. Lời Tần Dư nói làm mọi người kinh ngạc.
Chủ nhiệm Thư càng khó hiểu hơn: “Sao em lại không muốn đi?”
Chuyện này tốt biết mấy! Có vài người cầu còn cầu không được đấy! Chuyện này nếu như đổi thành những người khác, còn không biết sẽ vui mừng đến thế nào đâu!
Tần Dư: “Không có lý do gì cả, em không muốn đi thôi. Cô giáo, nếu không còn chuyện gì nữa thì em về phòng học đây, sắp vào tiết học rồi, em phải đi học đây.”
Cô giáo Lý:……
Bình thường cũng không nhìn thấy em tích cực học tập như vậy.
Nhưng mà, cô ấy không lên tiếng, mà nhìn về phía hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Đỗ trầm tư, “Như vậy đi, Tần Dư, em thảo luận chuyện này với người nhà trước đã, nếu bọn họ cũng tôn trọng quyết định của em, thế thì thôi vậy.”
Chủ nhiệm Thư: “Nếu không phiền, em có thể cho thầy biết địa chỉ nhà em được không? Bây giờ thầy đến nhà hỏi ý kiến của người nhà em, bởi vì ngày mai thầy phải đi rồi.”
Tần Dư: “Chuyện này không cần thiết phải hỏi, quyết định của em…… người nhà đều đồng ý.”
Cùng lắm thì bị anh cả đánh một trận……Đó cũng chẳng phải là chuyện gì lớn cả.
Chủ nhiệm Thư trầm ngâm: “Hay là, chúng ta cứ đi gặp đi! Nếu không, tôi sẽ luôn suy nghĩ về chuyện này.”
Trước khi Tần Dư kịp mở miệng, ông ấy đã quyết định giúp cậu bé, “Như thế này đi, bây giờ chúng ta đến nhà Tần Dư hỏi ý kiến phụ huynh của em ấy”
Một đứa nhỏ thì biết cái gì chứ? Chỉ cần người nhà của em ấy đồng ý là được rồi.
Chủ nhiệm Thư cũng có ý tương tự.
“Vậy được, bây giờ chúng ta đi, chắc trường học có địa chỉ nhà em ấy.”
Tần Dư mở to hai mắt nhìn: “……”
Không phải chứ, bản thân cậu ấy còn ở đây, mấy người này không cần cậu ấy đồng ý luôn sao?
Cô giáo Lý nhìn thấy vẻ mặt phản cảm của Tần Dư, cho nên nói một câu, “Tần Dư, đây không phải chuyện nhỏ, vẫn nên để hiệu trưởng và chủ nhiệm Thư đến hỏi ý kiến người nhà em rồi mới quyết định đi, em lên lớp trước, để bọn họ tự mình đi.”
Còn cô ấy…… Cũng không nhất thiết phải đi cùng bọn họ, dù sao chuyện này có hiệu trưởng đi theo là được rồi.
Tần Dư mím môi, vẻ mặt không chỉ là bất mãn mà còn có chút không vui vẻ.
Cậu bé nhìn thấy dáng vẻ nhất định phải đi của bọn họ, cho nên liền không cam tâm tình nguyện mà nói: “Vừa đúng lúc chị dâu cả của em ở thị trấn, nếu mấy thầy muốn đi, vẫn nên để em dẫn mấy thầy đến đó vậy”
Chuyện này, cậu ấy phải tự mình đi bày tỏ suy nghĩ của mình với chị dâu cả.
Nếu không thì cậu ấy không ở đó, biết đâu chị dâu cả lại bị bọn họ thuyết phục! Chuyện này không được đâu.
Hiệu trưởng Đỗ nghe vậy thì có chút kinh ngạc: “Không phải nhà em ở đại đội Tần gia sao?” Ngay sau đó, ông ấy nghĩ đến đồng chí Dung kia là một người rất có bản lĩnh, ở trong thị trấn cũng không có gì kỳ lạ.
Không đợi Tần Dư giải thích, ông ấy lại mở miệng: “Nếu chị dâu cả của em ở thị trấn, vậy là tốt nhất, bây giờ chúng ta đến đó tìm cô ấy, cô giáo Lý, cô nhớ ký cho em ấy một tờ giấy nghỉ phép.”
Cô giáo Lý vội vàng đáp lại: “Vâng.”
Hiệu trưởng Đỗ nhìn Tần Dư:
“Tần Dư, đi thôi! Em dẫn đường.”
“Vâng.” Tần Dư đành phải dẫn đường cho bọn họ.
Khi nhóm người bọn họ đến tiểu viện, Dung Yên vừa mới tiễn đội trưởng Lục đi chưa bao lâu, cho nên khi cô nhìn thấy Tần Dư về nhà…… Còn đi cùng hiệu trưởng Đỗ cùng và hai người lạ mặt khác nữa, cô có chút ngạc nhiên.
“Tần Dư, sao em về nhà rồi?”
“Chị dâu cả, hai người này là giáo viên trường thể thao Bắc Kinh, bọn họ muốn em đi cùng bọn họ.” Sau khi Tần Dư nói xong, nhìn sắc mặt của chị dâu cả, sợ rằng chị dâu sẽ đồng ý ngay lập tức, cho nên nhanh chóng nói thêm một câu: “Chị dâu cả, em không muốn đi, nhưng mà mấy thầy ấy cảm thấy em không thể tự quyết định được, phải về nhà tìm chị.”
Dung Yên:……
Cô có chút kinh ngạc.
Chủ nhiệm Thư: “Chào cô, cô là chị dâu cả của Tần Dư à? Là như thế này, ngày hôm qua chúng tôi vô tình nhìn thấy bạn học Tần Dư chạy rất nhanh, là hạt giống tốt của môn chạy nước rút, bây giờ mọi thứ đều đang đợi phục hồi, thể thao cũng vậy, chúng tôi hy vọng có thể bồi dưỡng những tài năng trong lĩnh vực này, sau này cống hiến cho đất nước……”
Dung Yên tiêu hóa một lát liền hiểu được ý của chủ nhiệm Thư, “Đây quả thực là một chuyện tốt.”
Tần Dư vừa nghe thấy chị dâu cả nói như vậy, liền sốt ruột nói, “Chị dâu cả, em không muốn đi…… Chị đừng đồng ý.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận