Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 394: Khen Thưởng 1

Dung Yên ngơ ngẩn, bỗng nhiên cô nhớ tới…..Nguyên chủ với Tần Dã hình như chưa từng lãnh chứng, mà sau này khi cô tới thì cũng quên mất vụ này luôn.
Rụt rè liếc sang phía Tần Dã: “Xem ra, chúng ta còn chưa được tính là vợ chồng nhỉ.”
Cô vừa nói vậy thì lập tức đến lượt Tần Dã bối rối.
Ngay cả Tần Dư và Tần Mai không đi học nghe thấy cũng cảm thấy gấp gáp.
Nếu chị dâu với anh cả còn chưa được tính là vợ chồng thì không phải đồng nghĩa với việc bọn họ không có chị dâu hay sao?
Anh cả đang làm chuyện gì vậy chứ, chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên cho được??
Tần Dã vội vàng nói: “Chúng ta chính là vợ chồng, hơn nữa lúc đó ở trong thôn cũng đã bái trời đất rồi, còn có người chứng kiến, chúng ta thật sự là vợ chồng mà….”
Lúc trước anh thật sự đã quên mất chuyện này.
“Hiện tại chúng ta lập tức đi lãnh chứng!”
Đúng rồi, nhất định phải đi lấy giấy chứng nhận kết hôn về tay ngay lập tức.
Dung Yên nhìn người bên cạnh nóng vội, khóe miệng không khỏi co giật, người này đúng là không chịu nổi chọc ghẹo mà.
“Gấp cái gì chứ, hôm nay là chủ nhật, cho dù chúng ta đến đó thì người ta cũng không làm việc cho đâu. Để ngày mai rồi đi.”
Tần Dã:....
Hiện tại một khắc anh cũng không muốn chờ nữa.
Ở nông thôn dù sao đều là cái dạng này, đa phần mọi người sẽ không đi lãnh chứng, nhưng đã thành vợ chồng thì cũng không có chuyện bỏ nhau.
Nhưng ở trong thành thì đi lãnh chứng lại là chuyện hiển nhiên.
Một ngày còn chưa lãnh chứng…..Anh liền cảm thấy không an toàn.
Dung Văn Minh nhìn biểu tình của con rể, ông thở dài một hơi.
Nếu khẩn trương như vậy thì sao trước đó không đi sớm đi?
Cần gì phải chờ đến hiện tại?
“Vậy ngày mai hai đứa đi lãnh chứng đi! Đến lúc đó chúng ta quay về Bắc Kinh rồi mang hộ khẩu bên này đi luôn.”
“Được ạ.” Tần Dã không muốn đồng ý cũng không được, dù sao hôm nay phòng công chứng không làm việc, anh có đến đó cũng phí công.
“Mẹ, mọi người có thể bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi, bọn con tính 10 ngày sau chúng ta sẽ rời đi.”
“Được.” Thực ra mẹ Dung đã sớm dọn dẹp gần hết rồi, từ sau khi thi đại học xong là bà đã bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Dung Yên nhìn sang cặp song sinh Tần Dư và Tần Mai: “Hai đứa cũng thế, bắt đầu thu dọn đồ mà mình muốn mang theo đi, lần sau có quay về đây chắc cũng phải 1, 2 năm sau.”
Mà cũng có khả năng sẽ không bao giờ quay lại nữa, dù sao nơi này cũng không có cái gì cần lưu luyến.
Đương nhiên, nhà ở bên này sẽ tạm thời để đó không xử lý, chờ sau này lại nói. Hiện tại cứ để nhà ở đó thôi…..Bán đi chẳng được bao nhiêu tiền, mà chủ yếu là cũng chẳng có ai mua đứt được.
Tần Dư lập tức nói: “Chị, bọn em dọn xong rồi.”
Tần Mai cũng gật đầu: ”Của em cũng dọn xong rồi.”
Thực ra đồ của hai đứa nhỏ cũng không nhiều…..Có thì cũng là sau khi Dung Yên đến mua cho.
Thật đúng như những gì Dung Yên nghĩ, ngày hôm sau có một đám người kéo đến Tần gia.
Bọn họ đến lúc giữa trưa, mẹ Dung đang nấu cơm trong bếp, còn Tần Dư thì quét rác trong bếp.
Cửa lớn mở rộng.
“Xin hỏi đây là nhà của đồng chí Dung Yên sao?”
Tần Dư vừa thấy một đám người đứng ở cửa thì có hơi giật mình, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Đó là chị dâu của cháu, mọi người tìm chị ấy làm gì?”
Người đàn ông hỏi chuyện lập tức nói.
“Chào cháu, lần này đồng chí Dung Yên thi đại học có thành tích rất tốt, là trạng nguyên của tỉnh chúng ta, cho nên chúng tôi với lãnh đạo huyện đặc biệt đến đây trao khen thưởng cho cô ấy. Bạn nhỏ, cháu có thể gọi đồng chí Dung Yên ra đây không?”
Tần Dư vừa nghe thấy là người đến trao thưởng thì vội vàng ném chổi xuống đất, sau đó nhanh chóng nói: “Vậy mọi người chờ một chút, cháu đi gọi chị dâu.”
Cậu xoay người đang tính chạy vào nhà thì phát hiện chị dâu mình đã từ bên trong đi ra.
“Chị, mấy người này tìm chị.”
Đi ra không chỉ có Dung Yên mà còn có mấy người khác ở trong nhà nữa.
Mấy vị lãnh đạo lúc nhìn thấy Dung Yên xong thì trong mắt đều hiện lên sự kinh diễm.
Bọn họ không nghĩ tới vị Trạng Nguyên tỉnh này lớn lên còn xinh đẹp như vậy.
Người mở miệng là hiệu trưởng của trường cao trung, cũng là người duy nhất quen biết Dung Yên.
Vì thế liền cười với cô, bắt đầu giới thiệu: “Đồng chí Dung Yên, đây là lãnh đạo trong huyện….Còn đây là lãnh đạo thành phố, ngoài ra đại biểu của trường học chúng tôi cũng theo qua đây trao tiền thưởng cho cô.”
Dung Yên vô cùng bình tĩnh, chuyện này cô đã đoán trước rồi.
“Xin chào các vị lãnh đạo, cảm ơn mọi người đã đến đây, một đường vất vả! Mọi người mau vào trong nhà ngồi uống nước đi.”
Những người đó vội lắc đầu: “Không cần đâu, tôi là đại biểu thành phố, đây là 300 đồng tiền thưởng của thành phố trao tặng, chúc mừng đồng chí Dung Yên thi được vị trí tỉnh Trạng Nguyên”
Ông ấy lấy một bao tiền thưởng màu đỏ từ trong túi ra đưa tới trước mặt Dung Yên.
“Cảm ơn!” Dung Yên lịch sự nhận lấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận