Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 404: Tổ Chức Tiệc

Tần Dã nghe thấy câu này thì trong đầu hiện ra hình ảnh nào đó…… Vành tai anh đỏ bừng với tốc độ nhanh như chớp.
“…… Được!”
Nhưng, dường như anh thích chiếc giường nhỏ hơn.
Thật ra chiếc giường ban đầu của vợ anh khá tốt.
Bởi vì anh thích chen lấn với vợ anh.
Đương nhiên, anh sẽ không nói ra suy nghĩ này.
Dung Yên:……
Cô có nói gì đâu? Sao lại đỏ mặt như vậy?
Vì thế cô vội vàng nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, ngày mai anh muốn đến nhà họ Tần sao?”
Tần Dã có chút căng thẳng nhìn về phía cô, “Em không muốn đi sao? Nếu em không muốn đi, vậy thì đừng đi.”
Không có gì quan trọng bằng vợ anh.
Dung Yên trợn mắt, “Em đâu có nói là không đi, ý em là…… Nếu ngày mai chúng ta đi, vậy thì phải chuẩn bị một ít quà trước mới được.”
Đây chính là lần đầu tiên gia đình họ về thăm nhà.
Nên cần chú ý chút lễ nghĩa.
“Như bình thường được rồi.” Tần Dã cũng không quan tâm lắm.
Anh nghĩ người bên nhà họ Tần cũng không thèm quan tâm đến chuyện này.
Dung Yên nghe thấy anh nói thế thì lại trợn mắt lần nữa.
Cô biết ngay là anh sẽ không có đóng góp xây dựng gì mà, hỏi cũng như không.
Cô đứng dậy đi ra ngoài, “Em vào phòng gặp Tiểu Mai.”
Tần Dã nhìn bóng dáng rời đi đó, anh mở miệng, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Mẹ Dung làm cơm chiều rất nhanh, hơn nữa, món ăn còn rất phong phú.
Cả gia đình ngồi quây quần bên nhau, đều rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Dung Văn Minh nói, “Tiểu Tần, Yên Yên, ba dự định bảy ngày nữa sẽ tổ chức một bữa tiệc mời hàng xóm láng giềng đến ăn, thế nào?”
Dung Yên đã biết họ có ý tưởng này từ lâu, nên cô không phản đối.
Xem như là…… Dỗ dành để họ thật vui vẻ.
“Được rồi, mọi người sắp xếp là được.”
Tần Dã nhìn thấy vợ đồng ý, anh càng không có ý kiến, “Vậy phiền ba mẹ tốn công lo lắng.”
Dung Văn Minh nhìn thấy hai người họ đều đồng ý, trong lòng rất hào hứng.
Ông ấy cười nói: “Thật ra phần này rất cần thiết, thứ nhất, ăn mừng cho các con, ăn mừng hai đứa con cùng thi đậu đại học, thứ hai, xem như bù đắp cho bữa tiệc cưới, thứ ba, ăn mừng chúng ta dời chỗ ở tới chỗ tốt hơn”
Bữa cơm này còn có thể tạo ra lý do thứ nhất, thứ hai, thứ ba.
“Ba và mẹ cảm thấy được là được.”
Mẹ Dung lập tức nói chen vào, “Nếu là bù đắp cho lễ cưới, vậy thì ngày mai lúc các con xin nghỉ, cũng nói một tiếng với người ta một tiếng”
Bà ấy chỉ có một người con gái này, trước đây ở quê kết hôn qua loa như vậy, nói thật, bà ấy rất đau lòng.
Vì thế, vẫn muốn bù đắp một chút cho đám cưới ở bên đây.
Còn về phần của hồi môn…… Vốn dĩ trong tay bà ấy cùng còn chút tiền, hơn nữa nửa năm nay con gái bà ấy đưa, cộng lại thật sự không ít, vừa đúng lúc mua nhiều một chút cho con gái.
Cuộc đời ngắn ngủi như vậy, không nên để lại hối tiếc.
Dung Yên gật đầu, “Vâng, ngày mai con sẽ nói.”
***
Trên bàn ăn của gia đình ông hai Dung, cả nhà đang ăn cơm.
Đúng lúc này, Dung Toàn Côn sắc mặt không tốt đẩy cửa bước vào.
Mọi người thấy anh ta trở về, cũng không buông chén, mà vẫn tiếp tục ăn phần của mình.
Nhưng thật ra Dung Văn Trạch có chút bất mãn trợn mắt liếc nhìn anh ta một cái, “Đi đâu vậy? Ngay cả giờ cơm cũng để lỡ.”
Dung Toàn Côn nhanh chóng ngồi xuống, sắc mặt anh ta cực kỳ khó coi.
“Ba, bà nội, cả gia đình bác cả đã trở lại.”
“Con nói cái gì? Cả nhà bác cả con đã trở lại sao?” Bà Dung khó tin trợn mắt nhìn.
Trong lòng bà ta thật sự rất bất ngờ.
Lúc trước con trai cả bị đưa từ bệnh viện về nhà…… Bác sĩ đều nói con trai cả chỉ còn sống được vài ngày.
Hiện giờ…… Đã hơn nửa năm trôi qua, mà người vẫn chưa chết.
Nếu sớm biết con trai cả không chết thì bà ta đã không cho phép cả nhà con trai thứ hai đến nhà con cả gây sự…… Đòi căn nhà của họ.
Dù sao nếu con trai cả chết thật, mà con trai cả chỉ có con gái chứ không có con trai, chuyện đập chậu này không phải để mấy cháu trai của nhà thứ hai làm sao? Vậy không phải nhà và tiền mà con trai cả kiếm được sẽ đều rơi vào tay mấy đứa cháu trai này sao?
Những người khác vừa nghe thấy lời Dung Toàn Côn nói thì lập tức dừng ăn cơm, tầm mắt bọn họ đều tập trung trên người anh ta.
“Ông ấy chưa chết sao?” Dung Văn Trạch bình tĩnh lại rồi có chút thất thố hỏi.
Bà Dung nghe thấy mấy chữ này, lập tức hơi bất mãn trợn mắt liếc nhìn con trai thứ hai, “Thằng hai, con đang nói gì vậy? Chẳng lẽ con mong anh cả con chết vậy sao?”
Dung Văn Trạch vội vàng phủ nhận, “Mẹ, con không có ý đó…… Ý con là không phải trước đây bệnh tình của anh cả nguy kịch sao? Con, con chỉ thấy hơi kỳ lạ thôi, vẫn nên nghe Toàn Côn nói xem tình hình của bác cả nó thế nào.”
Trong lòng còn rất căm hận…… Đó mà là anh cả của ông ta sao? Hai nhà họ sớm đã đoạn tuyệt từ nửa năm trước.
Nhưng, lời này cuối cùng cũng không nói ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận