Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 405: Không Thể Tin Được 1

Bà Dung cũng không quan tâm đến chuyện này, bà ta nhìn về phía cháu trai trưởng, vội vàng thúc giục, “Toàn Côn, cháu nói xem chuyện gì xảy ra? Thật sự nhìn thấy bác cả của cháu sao?”
“Đúng vậy, cháu nhìn thấy bác cả, lúc đó ông ấy đang đi tới chợ đồ cũ! Tinh thần ông ấy rất phấn chấn, tốc độ đạp xe đạp rất nhanh.”
Theo Dung Toàn Côn nhìn thấy thì trong khoảng thời gian ngắn bác cả này không thể chết được.
Ông trời đúng là không có mắt.
“Lúc đó, con còn tưởng bản thân nhìn nhầm, sau đó con đi theo hướng đó, phát hiện bác cả con đang mua chiếc giường lớn! Con liền đi tới chào hỏi ông ấy, kết quả bị sỉ nhục một trận, xem ra bác cả hiểu lầm nhà chúng ta rất sâu sắc…… Chắc chắn Dung Yên đã nói rất nhiều điều xấu trước mặt bác cả.……”
Bà Dung vô cùng bực mình, đứa con trai này đúng là uổng công nuôi dưỡng.
Dù thế nào…… Bà ta vẫn là mẹ ruột của ông ấy mà đúng không? Thật sự có thể mặc kệ ông ấy sao?
Dung Toàn Côn nhìn thấy vẻ mặt của bà nội liền biết lúc này bà nội khá tức giận.
Sao anh ta có thể không tức giận chứ? Nhớ tới buổi trưa mình bị sỉ nhục không thương tiếc ở chợ đồ cũ, anh ta kìm nén lửa giận đang sôi lên lần nữa.
Bác cả không có con trai, lại không hề nghĩ tới mấy đứa cháu trai ruột bọn họ, ngược lại chỉ yêu thương con gái.
Chẳng lẽ, thật sự muốn đưa nhà và tiền cho người ngoài sao? Anh ta cảm thấy đầu óc bác cả đúng là không được minh mẫn.
Tròng mắt anh ta xoay chuyển, “Bà nội, có thế nào thì bà cũng là mẹ của bác cả! Hơn nửa năm nay không gặp…… Đã quay lại cũng không biết đến gặp bà, đúng là có chút quá đáng. Bác cả không nhận chúng cháu cũng không sao, nhưng dù sao cũng không thể không nhận bà chứ, đúng không?”
Dung Văn Trạch cũng ghen tị, nói chuyện không chút nể tình: “Đúng vậy, anh cả anh đúng là không có lương tâm, người xưa có câu trên đời này không có cha mẹ nào sai, uổng phí anh cả đọc sách nhiều năm như vậy mà sách đọc được đều ở trong bụng chó rồi.”
Nếu không phải con nhóc chết tiệt đó buộc ông ta mua căn nhà thì cuộc sống của ông ta cũng không đến mức túng thiếu như vậy.
Nghĩ đến cuộc sống nửa năm qua thắt lưng buộc bụng, ông ta càng nghĩ càng giận.
Nhà bọn họ vì phải trả nợ mà đã vài tháng không được ăn thịt, cho dù là có thịt ăn thì cũng chỉ được ăn một miếng nhỏ mà thôi, căn bản không đủ nhét kẽ răng.
Dung Mạn Mạn nhìn bà lão sắc mặt càng lúc càng u ám: “Bà nội, cháu thấy nếu ngày mai bác cả không tới gặp bà, vậy bà qua bên đó xem thử đi!”
Lần trước cô ta bị Dung Yên làm gãy răng, sau đó đã sửa lại, không đến mức làm bản thân quá xấu xí.
Nhưng, cho dù cô ta đã đi sửa lại răng thì cũng không có tác dụng gì.
Ví dụ như, đối tượng ban đầu của cô ta vẫn chia tay với cô ta, sau đó cũng đã đi xem mắt vài người, nhưng không thành với ai cả.
Hiện giờ, cô ta đang ở trong trạng thái không cao cũng không thấp.
Điều kiện tốt một chút thì không muốn cưới cô ta, còn điều kiện kém hoặc xấu xí thì cô ta lại nhìn không vừa mắt.
Hiện tại mỗi ngày cô ta đều rất bực bội, dù sao thì không kết hôn, người ngoài nói rất khó nghe, nói cô ta là gái lỡ thì không gả được.
Cô ta thật sự rất hận con khốn Dung Yên đó.
Lời này nói vào tận trong lòng của bà Dung.
Đúng vậy, bà ta đến gặp con cả một lần vậy, chẳng lẽ con cả thật sự không có lương tâm như vậy sao?
“Đúng rồi, bà nội, lần này chồng của Dung Yên cũng theo đến, còn có một chuyện……” Dung Toàn Côn ngước mắt lên, “Lần này Dung Yên và người chồng của cô ta trở về, chắc là sẽ không rời đi. Hai vợ chồng họ không biết gặp vận may gì mà lại có thể thi đậu đại học.”
Nếu tin tức lúc trước khiến người ta có chút sợ hãi, thì lời nói bây giờ không thể nghi ngờ chính là sấm sét.
Cả nhà ông hai Dung sốc đến suýt chút nữa là rơi cả tròng mắt.
Người phản ứng mạnh mẽ nhất là Dung Mạn Mạn, cô ta đứng phắt dậy, chiếc ghế phát ra âm thanh chói tai vì động tác của cô ta có biên độ quá rộng.
“Không thể nào…… cô ta làm sao có thể thi đậu đại học?”
Cô ta không thể thi đậu, thế mà một người ở quê hai năm rưỡi lại thi đậu đại học sao?
Còn chồng của con khốn đó…… Đó chính là người nhà quê chân đất, người đàn ông bẩn thỉu suốt ngày như vậy, làm thế nào lại tới phiên anh thi đậu đại học chứ?
Nói cách khác, ngưỡng cửa vào đại học này thấp như vậy sao? Sao chó mèo nào cũng có thể vào được vậy chứ?
“Chuyện này, sao có thể……” Dung Văn Trạch cũng không tin.
Những người nhà họ Dung khác cũng không tin.

Bạn cần đăng nhập để bình luận