Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 460: Không Thể So Sánh

Dung Mạn Mạn tức giận đỏ mắt, cô ta lộ ra vẻ mặt bi thương, "Bà nội, sao bà lại có thể nói xấu cháu như vậy?"
"Cô còn chưa đủ xấu sao?" Bà Dung ăn muối còn nhiều hơn ăn cơm, cháu gái này có tâm tư gì, chả lẽ bà ta còn không biết? "Thằng hai, con lo mà dạy dỗ đứa con gái này cho tốt, không có người nào mà có tâm tư xấu xa như vậy cả…….Đêm qua con bé còn muốn hại chết cả mẹ kìa!"
Dung Văn Trach kinh hãi, "Mẹ……Chuyện này không có khả năng!"
"Hừ, sao lại không có khả năng? Đêm qua mẹ còn có thể nhìn lầm sao?" Bà Dung không có định giấu đi suy nghĩ của mình.
Dung Văn Trạch không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía con gái của mình, "Mạn Mạn, lời bà nội con nói……Là sự thật?"
Nếu như là sự thật, vậy con gái của ông ta cũng quá đáng sợ rồi đúng không?
Sao Dung Mạn Mạn có thể thừa nhận?
Giọng nói của cô ta vô cùng đau thương, "Bà nội, nếu như bà không thích cháu, vậy thì cũng không đến mức nói cháu ác độc như vậy chứ……Về sau cháu phải làm người như thế nào?"
"Người làm trời xem, nếu như cô thật sự vì tương lai, thì cũng không nên có tâm tư ác độc như vậy……" Bà Dung nói xong thì nghĩ đến chính mình, lẽ nào trước kia mình cũng ác độc như vậy?
Nhưng nhiều nhất là bà ta ép buộc nhà thằng con cả giúp đỡ nhà thằng thứ hai mà thôi, đến nỗi hại chết người……Bà ta thật sự không có.
Tuy nhiên, lần trước dẫn người đến nhà con cả, bà ta xém chút nữa làm cho con trai đang bệnh nặng mà tức sắp chết……Đây là sự thật.
Trong nháy mắt, bà ta cảm thấy rất đau lòng.
"Bây giờ tôi nói một câu, cho dù các người là ai thì cũng không thể đi tìm nhà thằng cả, ai dám đi……Bà già tôi sẽ không thuận theo, về sau đừng có nghĩ sẽ lấy được đồ vật gì từ tay tôi."
Dung Văn Trạch không cho là đúng, trên tay mẹ già của ông ta thì có bao nhiêu tiền?
Còn không phải là ba trăm đồng tiền lần trước sao? Còn có thể vắt được bao nhiêu nữa chứ?
Bà Dung nhìn thấy biểu cảm của ông ta, thì đã biết ông ta đang nghĩ gì, "Con thật sự cho rằng mẹ chỉ có ba trăm đồng thôi sao?"
Dung Văn Trạch cả kinh, "Mẹ, trên tay mẹ có nhiều hơn ba trăm sao?"
Bà Dung cười lạnh một tiếng, sau đó không nói lời nào mà đứng dậy dời đi.
Dung Văn Trạch ngẩn người……Như vậy là có hay không có?
Dung Mạn Mạn nhìn người đang suy nghĩ, tròng mắt xoay chuyển một cái, sau đó nhỏ giọng nói:
"Ba, cho dù bà nội có tiền thì có thể so sánh với người đàn ông mà Dung Yên gả qua sao? Con nghe nói……Là người nhà họ Tần, tùy tiện cho anh cả, anh hai, anh ba một cái chức vị thì về sau đã đủ làm rạng rỡ tổ tông. Hôm nay là cơ hội tốt……"
Dung Văn Trạch nâng mắt nhìn cô ta, "Con coi trọng người đàn ông của Dung Yên đúng không?"
Nói thẳng ra như vậy làm mặt Dung Mạn Mạn đỏ lên, "Con……" Cô ta không thể phủ nhận được, bởi vì trong sân này không còn ai khác, mà cô ta lại cần sự trợ giúp của ba mình.
Ba của cô ta không có lợi thì chắc chắn sẽ không làm, nếu có lợi thì ông ta sẽ muốn giúp cô ta.
Nào biết, hiện thực lại đánh cho cô ta một đòn cảnh cáo.
"Đừng có nằm mơ, chỉ dựa vào con sao?" Bẻ mặt của Dung Văn Trạch không kiên nhẫn, "Con đẹp hơn so với Dung Yên sao? Hay là con có học thức hơn cô ta? Được rồi, đừng suy nghĩ về chuyện không có khả năng nữa, con xem xét những người khác thì vẫn thực tế hơn. Còn có, nghe lời bà nội con, đừng đi tìm bọn họ, đến lúc đó lại đắc tội với bọn họ.
Trước kia anh cả của ông ta rất dễ nói chuyện, có thể không so đo một số chuyện.
Nhưng mà bây giờ không giống, anh cả ông ta lại trở nên dữ dằn như vậy.
Nếu biết là Mạn Mạn nhớ thương chồng của con gái mình thì anh cả sẽ không xông đến đánh chết bọn họ sao?
Dung Mạn Mạn mở to hai mắt nhìn, hiển nhiên là không thể tin được lời vừa nghe, "Ba, không phải con mới là con gái ruột của ba sao?"
Có ba ruột nào chửi bới con gái mình như vậy?
Hơn nữa, ngoại trừ xinh đẹp thì cô ta kém Dung Yên kia ở chỗ nào?
"Đọc sách thì có lợi ích gì? Còn không phải là con mọt sách hả?"
Dung Văn Trạch càng thêm không kiên nhẫn, "Mọt sách là sinh viên, sau khi tốt nghiệp sẽ được phân công công việc không cần tìm nữa, hơn nữa còn được ngồi văn phòng, nếu như con có bản lĩnh, vậy thì cũng tìm một việc như thế đi?"
Một nữ công nhân ở xưởng, so với một người ngồi văn phòng……So cái rắm.
"Được rồi, đừng gây chuyện."
Nói xong câu đó, ông ta cũng mặc kệ sắc mặt của Dung Mạn Mạn như thế nào, trực tiếp đi vào nhà.
So với việc đi làm khó cả nhà anh cả, ông ta vẫn tò mò việc trong tay mẹ già có bao nhiêu tiền hơn……Không chừng trước kia ông già đã để lại bảo bối gì đó cho bà già!
Dung Mạn Mạn ở trong sân tức giận đến phát run.

Bạn cần đăng nhập để bình luận