Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 48: Muốn Mượn Xe Đạp

Tần Dư bỏ cuộc, “Anh cả, chị dâu nói anh không thể cử động, phải nằm xuống, nếu không thì xương sẽ bị trật lại đó.”
Gia đình bọn họ vốn nghèo khó, nếu cái chân này bị tật, vậy thì chị dâu cả thật sự sẽ ghét bỏ anh cả.
Lần đầu tiên Tần Dư cảm thấy anh cả có chút không hiểu chuyện.
“Anh cả, anh đừng chọc giận chị dâu mà.” Cậu bé cảm thấy chị dâu cả chắc chắn sẽ tức giận, hơn nữa còn sẽ vô cùng tức giận.
Đừng hỏi tại sao cậu ấy biết, đó là trực giác.
Tần Dã: ...
Thằng nhóc này hôm nay nói nhiều quá rồi phải không?
Nhưng mà, cuối cùng anh cũng không yêu cầu đi vệ sinh bên ngoài nữa.
Tần Dã không muốn thừa nhận anh sợ Dung Yên trở về biết mình đứng dậy sẽ tức giận.
Trong tiềm thức, anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ khi vợ mình tức giận.
Tần Dư thấy anh cả im lặng đồng ý, cho nên cậu bé bước đến.
“Anh tự làm, em đi sang một bên đi.”
Tần Vũ biết anh cả ngượng ngùng, cậu bé liền giao chiếc bình vỡ ra, sau đó quay lưng lại...
Sau khi Tần Dã đã hoàn toàn giải quyết xong chuyện đi vệ sinh, Tần Dư liền bưng cái bình ra ngoài.
Vết thương này thật không đúng lúc mà.
Dung Yên đang đi dạo trong thôn, cô định đi đến ký túc xá thanh niên trí thức một chuyến.
Lúc Dung Yên đi được nửa đường, một bà lão ở phía đối diện đi về phía cô, chặn cô lại.
“Cô vợ nhà Tần Dã, cô nhìn thấy tôi cũng không biết chào hỏi một tiếng à?”
Dung Yên nhìn bà lão có vẻ ngoài khó tính này, lục loại ký ức của nguyên chủ, sau đó biết được bà ta là ai.
Cô cười lạnh một tiếng: “Chào hỏi cái gì? Vì sao phải chào hỏi bà chứ?”
Bà lão nghe thấy cô nói như vậy, thật sự vô cùng tức giận, vểnh mũi liếc mắt, giọng nói cũng cao thêm mấy độ: “Tôi là bà nội của Tần Dã đó…”
"Hả, bà nội? Không phải gia đình bà chê bai Tần Dã xui xẻo, đã cắt đứt quan hệ với anh ấy từ lâu rồi sao? Sao bây giờ lại là bà nội rồi?” Dung Yên chế nhạo, “Còn nữa, bà là một người vợ kế, còn tính là bà nội gì chứ? Mau tránh ra, đừng có cản đường của tôi.”
Bà Vương tức giận: “Cái gì mà cắt đứt quan hệ? Ai cắt đứt với nó chứ? Mấy năm nay, nếu như không có gia đình chúng tôi ở đây, nó và hai đứa con hoang kia sao có thể ở lại trong thôn này chứ?”
Dung Yên vốn không muốn với nói chuyện quá nhiều bà già xấu tính này, nhưng hai chữ mà bà mắng kia, thật sự đã chọc cô nổi giận.
Đôi mắt cô nheo lại đầy nguy hiểm: “Bà có gan nói lại lần nữa đi?”
Ánh mắt này của Dung Yên quá mức sắc bén, khiến bà lão - cũng chính là bà Vương có chút bị dọa đến.
Bà ta hoảng sợ lùi về phía sau một, hai bước.
Sau đó bà Vương phản ứng lại, sao bà ta lại bị một con nhóc ăn cơm còn không nhiều bằng bà ta ăn muối dọa sợ chứ?
Bà ta lập tức trừng mắt nhìn lại, nhưng mà, nghĩ đến mục đích bản thân đến tìm Dung Yên, bà ta rốt cuộc cũng không nói ra hai từ con hoang kia nữa.
"Tôi không muốn nói chuyện nhiều với cô đâu, hôm nay tôi đến tìm cô có chút việc, không phải cô mới mua một chiếc xe đạp à? Mấy ngày nữa, chú nhỏ của cô sẽ kết hôn, nếu như cô đã có xe đạp rồi, vậy thì cô đưa chiếc xe đạp đó cho chú nhỏ của cô dùng trước đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận