Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 485: Tần Dư Trở Về

Dung Yên:.....Quả nhiên sự trưởng thành của con người là vô hạn mà.
Nhìn người đàn ông này xem, biết cả trò vuốt mông ngựa rồi.
Mẹ già nhà cô bị anh dỗ vui đến mức miệng cười đến tận mang tai luôn rồi kìa.
Mẹ Dung cũng ngồi xuống, bà liên tục gắp đồ ăn cho Tần Dã: “Đây, Tiểu Tần, con mau thử món này xem….”
“Mẹ, để con tự gắp.”
“Vậy ăn cả cái này nữa…..”
Dung Yên nhìn bộ dáng nhiệt tình của mẹ mình, bữa cơm này…..Cô cảm giác không ngon lắm.
Sau khi ăn cơm xong, Tần Dã cầm lấy chén đũa trong tay mẹ Dung “”Mẹ, lần này để con dọn cho….”
“Không cần….” Mẹ Dung vội vàng từ chối, muốn lấy chén đũa về, nhưng Tần Dã không cho bà cơ hội.
Dung Yên nhìn bọn họ đến việc rửa chén cũng phải tranh cướp với nhau, khóe miệng không nhịn được giật giật hai cái.
“Đừng giật nữa, mấy cái chén sắp không chịu nổi rồi kìa…….”
Mẹ Dung:.....
......
Mấy ngày sau, Tần Dư liền được về nhà.
“Chị dâu cả!” Lúc Tần Dư nhìn thấy chị dâu cả, vẫn có chút kích động.
Dung Yên nhìn cậu ấy: “Chậc, em rám nắng, khỏe mạnh hơn, có vẻ cao hơn nhiều... Không tệ đâu.”
Tần Dư vốn rất tự hào chuyện cậu ấy cao lên, cười tít mắt.
“……Cũng tạm!”
“Còn khiêm tốn nữa, quả nhiên, quân đội là một nơi có thể rèn giũa người khác rất tốt, em ở đó không lâu nhưng đã có nhiều thay đổi. Lần sau... Chờ đến kỳ nghỉ đông, lại sắp xếp đi thêm lần nữa.”
Tần Dư:……
Cậu ấy mới về, kỳ nghỉ hè còn chưa kết thúc, sao lại sắp xếp đến chuyện kỳ nghỉ đông luôn rồi?
Có thích hợp không?
Lúc cậu ấy vẫn chưa nghĩ xong nên nói gì, lại nghe thấy giọng nói của chị dâu cả: “Trong khoảng thời gian này, em không bỏ bê mấy môn văn hóa chứ? Có đọc sách không?”
Dung Yên tiếp tục nói: “Nhìn vẻ mặt của em, chắc là không xem rồi, vậy thì từ ngày mai chúng ta bắt đầu học bù đi! Tối nay chị sẽ đưa cho em một bài kiểm tra, để em thi thử xem em bỏ sót bao nhiêu bài vở rồi, ngày mai bắt đầu học bù những chỗ thiếu sót.”
Lúc nãy anh họ đi rồi à? Bây giờ cậu ấy yêu cầu anh họ đưa cậu ấy về quân đội có còn kịp không?
“Đúng rồi, chị có một tin vui cho em đây. Gia đình chúng ta đã có thêm “thành viên” mới rồi.” Giọng nói của Dung Yên vô cùng vui mừng.
Tần Dư nghe thấy lời này, vẻ mặt nhất thời có chút ngốc nghếch... Có thêm thành viên là ý gì vậy?
Cậu ấy sắp trở thành chú trẻ à?
…Đây hình như đúng là chuyện vui lớn.
Vừa định mở miệng bày tỏ sự vui mừng của bản thân.
Tần Dư nghe thấy câu tiếp theo: “Chúc mừng em đã trở thành anh trai.”
Tần Dư càng thêm ngơ ngác:“...?”
Chị dâu cả nói sai rồi nhỉ? Tại sao lại là anh trai chứ? Bối phận sai rồi! Dù thế nào đi nữa...thì cũng phải gọi cậu ấy là chú mới đúng.
Cậu ấy muốn sửa lại.
Chị dâu cả chỉ tay nói: “Đây, đây là em trai Tiểu Hắc của em.”
Tần Dư:...?
Em trai nào cơ?
Cái gì mà Tiểu Hắc, Tiểu Bạch chứ?
“Anh hai, em nói cho anh biết, Tiểu Hắc lợi hại lắm đó.” Giọng nói vui vẻ của Tần Mai cũng vang lên.
Tần Dư nhìn cô bé, sau đó nhìn theo hướng chị dâu cả chỉ... Sau khi nhìn rõ, biểu cảm trên mặt cậu ấy dần rạn nứt.
Chó? Tiểu Hắc?
Em trai của cậu ấy?
Tăng thành viên?
Tần Dư……
Chị đang đùa em à?
“Anh hai, Tiểu Hắc rất tuyệt, anh nhất định sẽ thích nó đấy.”
Không, cậu không thích nó.
Dù sao thì cậu ấy không hề muốn có một người anh em là chó chút nào.
Mặc dù cậu ấy có một ý tưởng đại nghịch bất đạo...nhưng cậu ấy lại không thể kiềm chế được, thôi vậy, ý tưởng này không thể xuất hiện trong đầu cậu ấy.
Cậu ấy nhanh chóng xóa nó đi.
“…Thím ơi, để cháu cất hành lý vào phòng trước đã…”
Cậu ấy cần phải bình tĩnh lại... Chuyện trong nhà có thêm một thành viên.
“Được rồi, cháu mau đi cất đồ đi, thím thấy cháu đổ mồ hôi khá nóng, vậy đi, cháu đi tắm rửa một cái, thím sẽ nấu thêm mấy món nữa.”
Mẹ Dung khá vui mừng.
Nếu biết hôm nay Tần Dư trở về, bà ấy chắc chắn đã đi mua thêm vài món rồi.
Tiếc là bây giờ đã quá muộn.
Tần Dư vừa nghe phải nấu thêm món, cậu ấy liền vội vàng nói: “Thím, không cần nấu thêm nữa, cháu ăn tạm gì đó là được rồi, thím không cần phải vất vả quá đâu...”
“Ôi, đây không phải chuyện cháu nên lo lắng, mau đi tắm đi! Lát nữa đợi ăn cơm là được rồi.” Mẹ Dung vẫy tay với Tần Dư, sau đó đi vào bếp.
Nhìn người đang ngơ ngác, Dung Yên cũng nói một câu: “Được rồi, đừng thất thần nữa, đi nhanh đi, quần áo đều ở trong tủ của em cả, tự đi tìm đi.”
“Được, chị dâu cả.” Tần Dư đáp lại, sau đó đi vào phòng mình.
Tần Dư phát hiện mặc dù cậu ấy không ở nhà một tháng rưỡi, nhưng căn phòng này vẫn được quét dọn sạch sẽ.
Khóe miệng cậu ấy không nhịn được mà nhếch lên.
Sau đó cậu ấy mở tủ quần áo trong phòng ra, khi nhìn thấy quần áo được xếp gọn gàng trong đó thì cậu ấy sững sờ một lát.
Nếu cậu ấy nhớ không nhầm, mấy bộ quần áo này…. Hình như cậu ấy không có.

Bạn cần đăng nhập để bình luận