Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 489: Ban Hai Của Lớp 7

Dung Yên nhìn về phía cậu ấy: “Em có được không đấy?”
Tần Dư tự vỗ ngực mình đồng thời nói: “Chút chuyện nhỏ này đương nhiên là được, chị dâu đi về trước đi”
Tuy Tần Mai nhát gan, nhưng có anh hai ở đây nên cô bé cũng không sợ.
Vì thế lúc chị dâu nhìn cô bé, cô bé vội vàng nói: “Chị dâu, em đi với anh hai được rồi, chị dâu trở về đi!”
Dung Yên nhìn thấy hai anh em họ đều đồng lòng, vì thế cô gật đầu: “Vậy được! Vậy chị về trước đây”
Dù sao trở về cũng chỉ mất mười lăm phút đi bộ, có Tần Dư ở đó, cũng không có vấn đề gì.
Cậu bé cũng không thể quên đoạn đường nhỏ này.
Cậu nhóc Tần Dư này đúng thật là đọc sách không giỏi bằng em gái, nhưng trí nhớ không tệ, đặc biệt về khía cạnh nhận biết đường, cậu nhóc này rất giỏi.
“Tạm biệt chị dâu!” Hai anh em cùng đồng thanh nói, sau đó nhìn chị dâu họ dứt khoát rời đi.
Tần Dư:……
Rõ ràng, chị dâu không còn lo lắng cho họ.
Tuy nhiên, đây cũng là sự tin tưởng đối với cậu ấy, lập tức trong lòng cảm thấy hài lòng.
Thu hồi ánh mắt, quay đầu: “Em gái, chúng ta đi thôi!”
Lần này họ còn khá may mắn, lại có thể được xếp vào cùng một lớp.
Đều là ban hai của lớp 7.
Bởi vì có mấy ngày nay chị dâu cưỡng ép cậu ấy học bổ sung, cậu ấy cảm thấy cho dù là ngày mai làm bài kiểm tra xếp lớp thì cậu ấy cũng cảm thấy bản thân không có vấn đề.
“Được.” Tần Mai nhỏ nhẹ nói một tiếng.
Hai anh em liền đi tới khu dạy học bên kia.
“Trường này lớn quá.” Hơn nữa, trường này không chỉ lớn mà thoạt nhìn còn tốt hơn nhiều so với ngôi trường mà trước kia bọn họ học ở trong trấn.
Tần Mai gật đầu, cô bé đi sát theo anh hai.
Trong lòng thật ra hơi sợ.
Nếu như là nửa năm trước, cho dù là có anh hai ở bên cạnh thì cô bé cũng không dám đi đến trường như vậy, điều này khiến trong lòng cô bé nảy sinh cảm giác vô cùng bất an.
Nhưng hiện giờ…… Có chị dâu cô bé lúc có lúc không khuyên nhủ, cô bé liền trở nên to gan hơn, cho dù là ở nơi đông người, tuy là trong lòng sẽ cảm thấy hơi không được tự nhiên, nhưng nhìn chung cũng không còn bồn chồn lo lắng như trước kia.
Tần Dư vẫn đang tìm, cậu ấy cũng không cần hỏi nhiều người, chỉ nhìn số lớp viết trên phòng học, tìm mấy phòng, sau đó đã tìm được.
“Em gái, đây chính là ban hai lớp 7, chúng ta vào thôi.”
“Được.” Tần Mai gật đầu.
Bởi vì lớp bảy đều là lớp tiểu học lên cấp, hơn nữa lại trộn lớp, vì thế hiện giờ những bạn học trong lớp không phải là bạn học trước kia của họ.
Đương nhiên, vẫn may mắn có một ít người được xếp vào cùng lớp.
Hai anh em Tần Dư và Tần Mai đi vào…… Họ vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý, bởi vì khuôn mặt họ có hơi giống nhau.
Mọi người đều rất tò mò, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều tới hai anh em.
Hai anh em thuận lợi học xong buổi học đầu tiên liền đi về nhà.
Tới ngày mồng 1, Dung Yên và hai anh em Tần Dư, Tần Mai đều chính thức tới trường báo danh.
Ngày hôm sau, Tần Dã cũng phải đi rồi, bởi vì anh phải đi đến trường học báo danh.
"Vợ ơi, có thể trong nửa tháng tới……Cũng có khả năng là một tháng, anh sẽ không thể trở về."
Dung Yên: "Không có việc gì, anh cứ làm việc của anh, hơn nữa, tháng này em cũng sẽ rất bận."
"Vậy em chú ý thân thể, nếu như ăn cơm của quân đội không tiêu, em phải xin nghỉ với trường học." Tần Dã vẫn có chút không yên tâm.
Bởi vì do hôm nay trời còn rất nóng.
Nếu như năm trước thi đậu, vậy thì sẽ không có tập quân sự.
Nghe nói năm nay trường học của anh không làm cái này.
"Được, em biết rồi, đêm qua anh đã nói một lần, em đều ghi nhớ trong lòng, nếu như anh còn không đi, thì sẽ bị muộn đấy."
Dính như sam thế này……Xem ra anh không muốn đi rồi.
Tần Dã: "......Vậy anh đi đây."
Ánh mắt lưu luyến không rời, dù sao cũng không thể gặp mặt nhau trong khoảng thời gian dài.
"Được, anh cũng chú ý thân thể nhé”
Tần Dã nghe thấy những lời này thì rất vui vẻ.
Sau đó anh treo đồ đạc của mình lên xe đạp rồi đẩy xe đạp đi ra ngoài.
Cuối cùng Dung Yên cũng nhìn thấy anh đi, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lại nhìn về phía hai anh em sinh đôi: "Các em nhìn chị làm cái gì? Còn không đi?"
"Chị dâu, có phải vừa nãy anh cả đã quên em và em gái đúng không?"
Đi rồi……Cũng chỉ lo nói này nói kia với chị dâu, cũng không dặn dò hay nói hẹn gặp lại với cậu ấy và em gái.
Uổng công bọn họ còn cố ý chờ một bên.
Dung Yên nhìn thấy vẻ mặt mất mát của hai anh em, không khỏi nhướng mày: "Anh ấy rất yên tâm về các em, đây là sợ lúc tạm biệt các em sẽ có cảm xúc thương cảm."
Tần Dư/ Tần Mai: ……
"Được rồi, cũng không phải là không trở lại, anh ấy rời đi thì đi thôi! Nhưng nếu các em không đi, vậy thì có thể bị trễ vào ngày đầu tiên đi học đấy."
Hai anh em nghe thấy thế, lập tức vội vàng: "Chị dâu, tụi em đi học trước đây."
Sớm biết như vậy thì bọn họ cũng sẽ không đứng đây chờ anh cả, kết quả là anh cả một câu cũng không thèm nói với bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận