Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 490: Bốn Năm Trôi Qua

"Được, mau đi đi!" Dung Yên cười tủm tỉm vẫy tay, sau đó lại nhanh chóng nói thêm một câu: "Giữa trưa về nhà ăn cơm, phải chú ý xe đạp của người khác."
Khoảng cách đến trường cũng không xa, nhưng bởi vì là đường chính của thành phố, cho nên người tan tầm cũng khá nhiều.
Rất nhiều người tan ca đều đạp xe đạp về.
"Chúng em biết rồi, chị dâu, hẹn gặp lại!"
"Chị dâu, hẹn gặp lại”
Hai anh em nói với Dung Yên một câu, lại cùng mẹ Dung nói hẹn gặp lại, rồi vội vàng đi ra ngoài.
Cặp sách của Tần Mai luôn luôn là do Tần Dư đeo, cô bé chỉ cần đi người không là được.
Mẹ Dung nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của bọn họ, không nhịn được nói với bọn họ một câu: "Các cháu chậm một chút, còn sớm mà……Sẽ không muộn đâu……"
Chờ đến lúc không nhìn thấy bóng người, mới thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía người còn đứng đó: "Con vẫn không đi à?"
Dung Yên: "Ôi thái độ đối với con thật khác biết mà? Mẹ làm như vậy thì sẽ làm tổn thương trái tim non nớt của con đấy"
Mẹ Dung trực tiếp cho cô một ánh mắt xem thường: "Tâm hồn con mà còn gọi là non nớt à? Mẹ thấy con cũng lớn rồi……Đừng nói nhảm nhiều như vậy, mau đi đi."
Dung Yên nhún vai: "Vâng ạ! Con cũng không có ý định làm lão hóa mắt mẹ."
Mẹ Dung: ……
Chờ đến khi nhìn thấy con gái rời đi, vốn dĩ khoảnh sân còn đang rất ồn ào, lập tức trở lên vô cùng yên lặng.
Cũng chỉ còn lại bà ấy……và Tiểu Hắc.
"Tiểu Hắc, xem ra cũng chỉ còn có hai chúng ta canh nhà thôi."
Nếu như có một đứa trẻ……Thì bà ấy có thể trông nom, đáng tiếc là hiện tại con gái không có ý định sinh.
Thời gian bốn năm thoáng cái đã trôi qua.
Dung Yên rốt cuộc cũng tốt nghiệp đại học.
Vốn dĩ cô có thể tốt nghiệp sớm hai năm, nhưng mà cô cảm thấy ở trường học cũng khá tốt nên liền học tập theo tiến độ bình thường.
Nhưng mà Tần Dã thì đã tốt nghiệp từ hai năm trước rồi.
Hiện tại anh đang làm ở viện nghiên cứu.
Không chỉ tiền lương tăng gấp 10 lần mà còn được thăng hai cấp, tuổi còn trẻ mà đã là chủ nhiệm của hạng mục.
Lúc Dung Yên học năm ba thì anh được đơn vị phân phối một bộ phòng ở.
Khá là lớn, bốn phòng ngủ và một phòng khách, thực ra đây là một khen thưởng.
Cách nơi bọn họ ở rất gần.
Tần Dã trực tiếp chuyển căn phòng này tới danh nghĩa của vợ mình.
Nhưng mà bọn họ cũng không tới đó ở.
Dù sao bọn họ ở căn tứ hợp viện này sẽ càng thoải mái hơn.
Vào ngày Dung Yên tốt nghiệp, Tần Dã về nhà.
Mẹ Dung làm rất nhiều đồ ăn ngon.
So sánh với bốn năm trước, lúc này Tần Dư và Tần Mai đã mười bảy, bọn họ đều đã cao lên rất nhiều.
Hiện tại Tần Dư cao 1m75.
Tần Mai là 1m63.
Bởi vì có Tần Mai ở một bên cổ vũ nên việc học tập văn hóa của Tần Dư cũng không bị bỏ phí, tuy không bằng Tần Mai nhưng cũng không kém, hai người đều thi đỗ trường cấp ba trọng điểm.
Mọi người ăn bữa cơm này cực kỳ vui vẻ.
Sau khi ăn xong, còn không đợi Dung mẫu giục sinh, Dung Yên liền cười tủm tỉm mở miệng: “Hôm nay, có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố……”
Dung Yên vừa nói như vậy, tất cả những người còn lại đều nhìn cô.
Tần Dư không nhịn được tò mò hỏi: “Chị dâu cả, chuyện quan trọng gì vậy?”
Chuyện hôm nay còn chưa đủ quan trọng sao?
Tần Dã cũng muốn biết.
Nhưng mà, từ vẻ mặt của anh thì lại không thể nhìn ra được.
Dù sao thì anh vẫn luôn là người có khuôn mặt lạnh lùng.
Chỉ là cảm xúc trong mắt anh đã bộc lộ suy nghĩ trong lòng anh.
Dung Yên ho nhẹ một tiếng: “Chuyện quan trọng của con là…”
Nói được nửa câu thì dừng lại ở đó, khiến mẹ Dung rất lo lắng.
Bà ấy ghét nhất là những người nói nửa câu, khiến người khác tim gan cồn cào không yên.
Mẹ Dung tức giận trừng mắt nhìn cô rồi nói: “Đừng úp úp mở mở, mau nói đi, mẹ còn bận rửa bát nữa.”
“Mẹ ơi, xem kìa, tính tình mẹ thiếu kiên nhẫn như vậy. Điều con muốn nói là mẹ sắp lên chức bà ngoại rồi đó.”
Mẹ Dung:……
Những người khác:……
Mẹ Dung lấy lại tinh thần, vẻ mặt kích động: “Con, con vừa nói gì thế?”
Dung Yên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tất cả mọi người, cô không ngại nói lại lần nữa: “Ý con là... cả nhà chúng ta đều đã lên chức rồi, mẹ và cha con phải làm ông bà ngoại rồi, con và Tần Dã phải làm cha mẹ, còn Tần Dư và Tần Mai thì lên chức cô chú rồi... Mọi người nói xem, đây có phải là một chuyện vui lớn quan trọng của nhà chúng ta không?”
Đương nhiên là phải rồi.
Mẹ Dung nghe thấy con gái nói lại một lần nữa, bà ấy vô cùng kích động.
Dung Văn Minh cũng vậy, ông ấy vui mừng đến nỗi tươi cười rạng rỡ.
Chức ông ngoại này...ông ấy đã mong chờ suốt bốn năm rồi.
Ôi, cuối cùng cũng được làm ông ngoại rồi.
Tần Dư lại nhảy cao hai mét: “Em sắp làm chú… em sắp làm chú rồi…”
Quả nhiên là lên chức rồi.
Tuy rằng nhà anh họ Tần Chân cũng có một cháu trai họ, nhưng lần này thì khác, đây là chị dâu cả của cậu ấy.
Cậu ấy sẽ là chú ruột của cháu gái hoặc cháu trai trong tương lai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận