Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 506: Thi Đại Học

Dung Yên:……
Được rồi!
“Đúng rồi, anh có đưa tiền mừng tuổi mà bữa trước em chuẩn bị cho Tần Dư và Tần Mai không?”
“Có.”
“Muộn rồi, vợ, em vẫn nên đi ngủ sớm một chút đi!” Đang ở cữ không cần đón giao thừa.
Tần Dã khá để ý chuyện vợ ở cữ.
Ngoại trừ việc phải ra ngoài đánh răng đi vệ sinh, những chuyện khác trên cơ bản Tần Dã đều làm thay, Dung Yên không cần phải lo lắng chút nào.
“Được rồi, em ngủ đây” Hiện giờ nhiệm vụ của Dung Yên chính là ăn ngủ, ngủ ăn…… Với lại cho con bú.
Cô có đủ sữa mẹ, hai đứa nhỏ đều có thể bú no, vì thế không cần cho uống sữa bột.
Nhưng, cô định đợi đến khi được ba tháng lại bổ sung thêm một ít sữa bột, dù sao đến lúc đó đứa nhỏ sẽ ăn nhiều hơn, chắc chắn cô sẽ không đủ sữa mẹ để cho hai đứa.
Tần Dã cũng xem như là đón giao thừa, nhưng anh là trông coi hai đứa nhỏ và vợ.
……
Vào ngày rằm, Tần Dã làm một bàn tiệc đầy tháng đơn giản.
Người đến là người nhà họ Tần.
Cũng không mời những người khác.
Ngày hôm đó Dung Yên cũng không ra mặt.
Bởi vì cô bị mẹ Dung cưỡng ép yêu cầu ở cữ hai tháng.
Hai đứa nhỏ toàn chọn những điểm xuất sắc của cha mẹ…… Hơn nữa ngày tiệc đầy tháng còn mặc đồ rất vui vẻ, khiến người nhà họ Tần vô cùng thích.
Bọn họ bảo Tần Dã chụp thật nhiều ảnh.
Thật ra người được nuôi tốt nhất vẫn là Dung Yên.
Môi hồng răng trắng, khuôn mặt mềm mại như cô gái 18, thoạt trông cô lại càng trẻ hơn tuổi.
Nhưng mà sau hai tháng ở cữ, cô có cảm giác bản thân trở nên vô dụng.
Dù sao thì sau thời gian ở cữ, cuối cùng cô cũng thấy được ánh nắng trong sân.
“Mẹ, hay là, nhà chúng ta thuê người đi!”
Một mình mẹ cô làm hết…… Cô cảm thấy rất vất vả.
“Thuê cái gì? Không thuê, mẹ có thể làm được, với lại, không phải con cũng ở nhà sao?”
Mẹ Dung không muốn thuê ai cả.
Hơn nữa, bà ấy vẫn có chút bài xích đối với việc thuê người.
Được rồi, chắc rất khó nói để bà ấy hiểu.
Vì thế liền nhìn về phía Tần Dã.
Tần Dã nhìn thấy ánh mắt của vợ, vội vàng nói với mẹ vợ: “Mẹ, trong nhà có hai đứa nhỏ, chúng con không muốn mẹ quá vất vả, hay là thuê người đi! Như vậy đến lúc đó Yên Yên cũng có thể tự do làm chuyện của cô ấy.”
Dung Văn Minh hiểu rõ ý của con gái và con rể, đơn giản là không muốn bà lão nhà ông ấy quá vất vả.
Vì thế cũng nói theo một câu: “Nếu bọn nhỏ đều nói như thế, vậy thì thuê một người đi!”
Mẹ Dung không đồng tình lắm, vì thế cũng không bị thuyết phục.
“Đứa nhỏ trong mấy tháng này còn nhỏ, mẹ có thể lo được, vậy đi, đợi đến khi bọn chúng lớn hơn một chút, nếu mẹ thật sự không lo được hết việc thì thuê cũng không muộn.”
Cả nhà thấy bà ấy nói như vậy thì cũng không nói thêm nhiều về chuyện này nữa.
Dù sao trong khoảng thời gian này Dung Yên cũng không muốn đi làm, cô ở nhà trông con…… vẫn được.
Thời gian nghỉ phép của Tần Dã đã sớm kết thúc, ngày mười lăm tháng giêng anh liền bắt đầu đi làm.
Thời gian tan làm mỗi ngày đều là 8 giờ về nhà.
Vào lúc 6 giờ sáng, anh sẽ đi làm.
Dung Yên cũng không biết vì sao anh lại phải về…… Không vất vả sao?
Cô đã từng bảo anh ở lại ký túc xá trong đơn vị, nhưng mà Tần Dã không đồng ý.
Anh thích về nhà hơn, dù chỉ có một chút thời gian buổi tối, nhưng mà anh có thể nhìn thấy vợ và con…… Anh cảm thấy rất có sức sống.
Nếu Tần Dã đã khăng khăng như vậy.
Dung Yên cũng tùy anh.
Cũng may hiện giờ anh đã có xe nên cũng không lãng phí quá nhiều thời gian.
Chớp mắt, đã đến lúc Tần Dư và Tần Mai thi đại học.
Vợ chồng Dung Văn Minh còn hồi hộp hơn so với người trong cuộc.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì hai anh em phải thi đại học, còn hai đứa nhỏ kia cũng lớn hơn một chút, tràn đầy năng lượng.
Mẹ Dung trông coi cũng có chút lực bất tòng tâm, vì thế cũng không từ chối việc con gái đi thuê một dì nấu ăn và giúp chăm sóc con,.
Khỏi phải nói, có người giúp đỡ nấu cơm và chăm sóc hai đứa nhỏ, bà ấy đúng là nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Chị đưa các em đi.” Dung Yên nói như vậy.
Hai anh em nghe thấy chị dâu muốn đưa bọn họ đi thi đại học, bọn họ rất hào hứng.
“Thật ra không cần đưa chúng em……” Tần Dư nói.
Nếu như Dung Yên không thấy cậu ấy cong khóe miệng thì còn tưởng rằng cậu ấy thật sự không muốn cô đưa đấy.
Thật là nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Xem như để cho chị trải nghiệm việc đưa người đi thi đại học được chưa?”
“…… Được.” Tần Dư cười toe toét.
Thiếu niên đã cao lớn cường tráng, ngoại hình phi phàm, đẹp trai khiến người ta phải hét lên.
“Đi thôi! Hôm nay chị lái xe đưa các em đi.” Hôm nay Tần Dã cố ý để xe lại cho cô lái.
“Được.” Tần Dư và Tần Mai lấy đồ của mình rồi đi ra ngoài.
Mẹ Dung còn muốn dặn dò một chút, nhưng nghĩ lại cũng đã nói đủ rồi nên không cần nói thêm nữa.
Nếu không phải bà ấy muốn ở nhà trông coi con thì bà ấy cũng rất muốn đi.
Dung Yên đi ra ngoài, sau khi cô lên xe, thì khởi động xe……
Đợi đến khi chạy đến bãi đất trống bên ngoài trường học, xe dừng lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận