Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 53: Vội Vã Đâm Đầu Vào Chỗ Chết Sao?

Dung Yên nhìn về phía đại đội trưởng, vẻ mặt lạnh nhạt, “Đại đội trưởng, không phải tôi không giữ thể diện cho ông, hôm qua tôi nhìn vẻ mặt của ông mà tha cho cô ta, nhưng mà người này thật đê tiện, nhất định phải khiêu khích tôi hết lần này tới lần khác, đấy còn chưa kể, dám nguyền rủa Tần Dã, vậy thật xin lỗi, tôi sẽ không tha thứ cho cô ta nữa. Bây giờ tôi sẽ đi tới Cục Công An ở trấn trên, giải quyết hết tất cả nợ nần.”
Đại đội trưởng:……
“Cô nói bậy, tôi nguyền rủa Tần Dã lúc nào? Không phải tôi chỉ nói…… Anh…” Câu kế tiếp cô ta nói không nên lời, cũng không dám nói.
Đại đội trưởng rất muốn mở đầu cô ta nhìn xem, có phải chỗ đó của cô ta bị bệnh nặng rồi không?
Cô ta không thể câm miệng lại được à?
Hít sâu một hơi, ông ấy nhìn về phía Dung Yên: “Vợ Tần Dã, cô xem, tôi kêu cô ta xin lỗi cô, có được không……”
Dung Yên trực tiếp từ chối, “Không thể, con người này đã chạm tới giới hạn cuối cùng của tôi, cô ta năm lần bảy lượt xúc phạm tôi, vậy không được. Hôm nay, tôi nhất định phải đến Cục Công An, nhưng mà, đưa cô ta đi tốn sức, bây giờ tôi sẽ đi thẳng đến đó báo án, đến lúc đó, nên điều tra như thế nào thì điều tra. Nếu không, người khác còn tưởng tôi là quả hồng mềm dễ dàng nhào nặn đấy!”
Cô như vậy cũng được gọi là quả hồng mềm sao? Cô nên gọi là quả hồng sắt mới đúng.
Dung Yên buông tay ra, cô khinh miệt liếc mắt nhìn Cố Lan một cái, “Cô hãy tận hưởng sự tự do cuối cùng này đi!”
Nói xong câu đó, Dung Yên liền trở về nhà.
Cố Lan nhìn người kia rời đi, Dung Yên thật sự muốn đến Cục Công An sao? Không phải là hù dọa chứ?
Không chỉ một mình cô ta suy nghĩ như vậy, ngay cả những người khác trong thôn cũng suy nghĩ như vậy.
Dù sao những người dân thường như họ…… Sợ nhất chính là dính dáng với công an, thậm chí nghe đến hai chữ đó, chân họ đã mềm nhũn.
Dung Yên một người vợ tuổi còn trẻ, cô không sợ sao? Bọn họ không tin.
Tần Dư nhìn thấy người trở về, thấy sắc mặt cô không tốt, trong lòng cậu ấy căng thẳng, “Chị dâu, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chị có việc muốn đến trấn trên một chuyến, rất nhanh sẽ trở về, em ở nhà trông nhà, đừng để bất cứ ai bước vào.” Dung Yên nhìn cậu ấy: “Hiểu không?”
Tần Dư theo bản năng gật đầu rất trịnh trọng, “Đã hiểu.”
“Vậy được, chị lên trấn trên trước.” Dung Yên vẫn muốn nhanh trở về ăn sủi cảo đấy.
“…… Cẩn thận.” Tần Dư nhìn cô đẩy xe đạp đi ra ngoài, trên mặt cậu ấy có phần lo lắng.
Đợi đến sau khi không còn nhìn thấy người, lúc này cậu ấy mới đóng cửa lại, sau đó nhanh chóng chạy tới phòng anh cả.
Giọng điệu có phần gấp gáp:
“Anh cả, chị dâu chạy xe đạp lên trấn trên, hình như đã xảy ra chuyện gì……”
Cậu ấy không khỏi có chút hối hận, tại sao vừa nãy cậu ấy không hỏi chị dâu xem đã xảy ra chuyện gì chứ?
Vừa nãy Tần Dã có nghe được, nhưng cũng không nghe được rõ ràng.
Hơi suy tư, anh nói: “Em vào trong thôn xem rốt cuộc là có chuyện gì? Nhớ về sớm chút nhé.”
Tần Dư nghe vậy mắt kính đột nhiên sáng bừng, lập tức định cất bước chạy ra ngoài.
Đột nhiên sắc mặt cậu ấy bối rối, “Nhưng mà chị dâu kêu em trông nhà.”
Tần Dã: “……”
Cậu nhóc này nghe lời chị dâu như vậy, anh nên vui mừng nhỉ? Hay là cứ nên vui mừng?
“Em đi xem đã xảy ra chuyện gì trước đi, trở về sớm một chút là được, còn có anh ở trong nhà thì có thể xảy ra chuyện gì?”
Tần Dư nghĩ thầm…… Anh như bây giờ mới không làm được gì đó!
Nhưng mà chạm tới ánh mắt có chút âm u của anh cả, lập tức cậu ấy thông minh lên.
“…… Bây giờ em đi ngay.”
Cậu ấy chạy đi còn không quên đóng cửa sau khi ra ngoài.
Tần Mai không biết đã xảy ra chuyện gì, dù sao nhìn thấy dáng vẻ này của anh hai, trong lòng cô ấy có chút căng thẳng và sợ hãi.
Tần Dã biết em gái luôn nhút nhát, vì thế liền giao cho cô ấy một nhiệm vụ, cũng để dịch chuyển sự chú ý của cô ấy:
“Mai Tử, em đi đun ít nước ấm đi.”
“…… A, vâng……” Tần Mai có việc làm, sự căng thẳng và sợ hãi này cũng giảm đi một chút.
Ở bên đây những người dân trong thôn vẫn còn nán ở lại, họ cũng muốn xem xem Dung Yên có thật sự đến trấn trên báo án không.
Phần lớn mọi người không tin.
Màn náo nhiệt này cũng đã xem xong, họ cũng cảm thấy có thể rời khỏi, dù sao chính chủ cũng không ở đây.
Mà suy nghĩ của Cố Lan cũng giống người dân trong thôn, vì thế sau khi hoảng loạn một lúc, cô ta lấy lại được dũng khí.
A, đồ đê tiện, còn định hù dọa cô ta hả!
Không phải cô ta bị hù dọa mà lớn lên sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận