Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 54: Sợ Hãi

Nhìn thấy nhiều người như vậy, cô ta lại cảm thấy rất tốt, đây là cơ hội tốt để cô ta làm sáng tỏ chuyện ngày hôm qua.
Vì thế cô ta tỏ vẻ oan ức:
“Chuyện ngày hôm qua, vốn dĩ là tôi bị Dung Yên bày kế hãm hại, không ngờ hôm nay cô lại không chịu buông tha cho tôi, chạy đến ký túc xá thanh niên trí thức…… Cô cho rằng tôi thật sự sẽ không đến Cục Công An kiện cô sao? Do tôi nghĩ đều là những thanh niên có học thức ở cùng một nơi, cũng là bạn bè nhiều năm như vậy, vì thế lúc nãy tôi mới không tính toán với cô……”
Mọi người khó hiểu nhìn cô ta…… Chúng tôi đâu phải đui mù hay bị ngu ngốc đâu?
Đương nhiên, có người cũng là tin lời cô ta.
Dù sao Cố Lan cũng không mấy hài lòng với phản ứng của mọi người, trong lúc cô ta đang chuẩn bị phát huy tiếp, sau đó hủy hoại hoàn toàn danh tiếng của đồ đê tiện Dung Yên đó.
Không biết là ai trong đám người hét lên: “Cố thanh niên trí thức, nếu cô nói là cô vô tội, vừa đúng lúc, vợ Tần Dã tới, cô mau cùng vợ Tần Dã đến Cục Công An trấn trên làm rõ ràng đi…… Đừng để vợ Tần Dã trách oan cô……”
“Đúng vậy, nếu đã cảm thấy bị vu oan, vậy đi nhanh đi, đừng sợ, vợ Tần Dã người ta không sợ, cô sợ cái khỉ gì?”
……
Cố Lan nghe thấy những lời này, cả khuôn mặt phát bực thành màu gan heo.
Tôi sợ cái đầu anh.
Tôi đây là vội vã đâm đầu vào chỗ chết sao?
Ánh mắt của mọi người rất kỳ quái, lúc Cố Lan muốn quay đầu lại xem, thì liền nghe thấy tiếng chuông xe đạp ở đằng sau cô ta vang lên vài tiếng.
"Cố Lan, tôi đi đến Cục Công an chờ cô, nếu như cô mà không tới thì tôi sẽ để đích thân Cục Công an tới đây bắt cô.”
Sau khi Dung Yên nói xong lời này, cô trực tiếp đạp xe đạp đi ngang qua người Cố Lan.
Cố Lan sợ tới mức xém chút nữa ngã ngồi trên đất.
Cô ta nhìn bóng dáng người đang đạp xe đi xa, mặt tái đến không còn một giọt máu, tiện nhân Dung Yên kia thật sự muốn lên trấn báo án?
Vừa nghĩ xong điều này thì chân cô ta đã không khống chế được mà run lên.
Làm, làm thế nào bây giờ?
Những người khác ở đây cũng trợn tròn mắt, im lặng một hồi lâu, cho đến khi có người lên tiếng phá vỡ:
“......Cô ấy đi báo án thật sao?” Giọng điệu ngập ngừng không còn kiên định giống như trước kia cho rằng cô không dám.
Rốt cuộc mấy người đàn ông bọn họ còn không dám, ngay cả dũng khí đứng ở trước cửa Cục Công An cũng không có.
Cô ấy – làm sao có khả năng này?
Hay chỉ có đi lên thị trấn một chuyến xong lại vòng trở về?
Rất nhiều người ở đây đều nghĩ như vậy.
Đại đội trưởng lại không giống những thôn dân khác, ông ấy cảm thấy Dung Yên không đi lên trấn trên một chuyến rồi về để hù dọa đơn giản như vậy.
Nhìn thấy sự tàn nhẫn khác người của cô vào hôm nay thì ông ấy cảm thấy không phải cô đang nói giỡn.
Trong lòng ông ấy có chút không thoải mái, ai mà lại thích trong thôn xảy ra chuyện chứ?
Nhưng Dung Yên đã đi rồi nên lửa giận của ông ấy lập tức chuyển sang Cố Lan đang có vẻ mặt trắng bệch.
“Thanh niên tri thức Cố, nếu như cô cảm thấy chúng tôi vu tội cô, vậy được, chốc nữa công an tới thì đem mọi chuyện nói rõ, cô phải nói tất cả những oan ức của cô cho công an nghe! Các cô làm ra chuyện ầm ĩ như vậy, tôi cũng mặc kệ không muốn quan tâm các cô.”
Nói xong câu đó, ông ấy nghênh ngang rời đi.
Người đều đã đạp xe đạp đi lên thị trấn, ông ấy còn ngăn cản cái rắm gì nữa?
Các thôn dân nhìn thấy đại đội trưởng đã rời đi, hơn nữa dựa vào lời nói của đại đội trưởng thì có thể đoán rằng vợ của Tần Dã muốn đi tố cáo.
Bọn họ không muốn dính dáng đến việc này, cũng lập tức tản ra.
Người hóng chuyện tụ họp cũng mau mà giải tán cũng mau, chỉ còn dư lại nhóm thanh niên tri thức đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.
Ngưu Du Liên thật sự không muốn dính dáng đến Cố Lan như vậy, thật là đáng sợ, tính kế người khác như thế, nếu thành công thì hậu quả......Cô ta có nghĩ đến không?
Dung Yên vừa mới cười chồng, thế mà ngày hôm sau đã cùng người đàn ông khác ở bên nhau, như vậy chẳng phải sẽ chết đuối trong đống nước bọt của người dân sao?
Lùi lại một bước, cô nói nhỏ với Hoàng Mẫn bên cạnh một câu: “Tôi nhớ tới tôi còn có chút chuyện, đi trước đây.....”
Tất nhiên là Hoàng Mẫn cũng không muốn ở lại, “Tôi đi cùng cô.”
Hai người trực tiếp xoay người rời đi.
Ai ai ai, các cô đều mặc kệ.
Vương Quảng Bình và những nam thanh niên tri thức khác thấy hai người bọn họ cứ thế rời đi......Tốt xấu gì cũng phải gọi bọn họ cùng đi với chứ!
“Vớ của tôi còn chưa giặt......Tôi đi đây.”
Chuồn nhanh.
Đương nhiên mấy người khác cũng không có khả năng ở lại.
Chuyện này ai ở lại đều xấu hổ, bọn họ một chút cũng không muốn dính dáng đến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận