Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 72: Tiền Lương Cao

Đại đội trưởng cười chậm chạp, “Đi thong thả.”
Con trai lớn của ông ấy ở nhà mấy ngày nay rảnh rỗi đến mốc meo, nếu thật sự được một đồng một ngày, vậy đến tết là có thể kiếm được hơn mười đồng tiền.
Đây tuyệt đối là một công việc tốt.
Nhớ tới điếu thuốc lá trên tay, ông ấy cầm lên ngửi ngửi, đúng là thuốc mận đỏ có khác, thơm quá.
Ông ấy xoay người vào sân.
“Lời vợ Tần Dã nói vừa rồi có thật không? Cô ấy thật sự sẽ trả tiền sao?” Trước đó, Hoàng Thúy Hoa đã nghe thấy, nhưng bà ấy không đi ra ngoài.
“Đương nhiên là thật, trong tay cô ấy chắc chắn có tiền, nếu như không có tiền…… Không phải còn có chiếc xe đạp đó sao?” Đối với chuyện tiền bạc, đại đội trưởng cũng không để tâm.
Vừa rồi vợ Tần Dã không chớp mắt lấy ra mười đồng tiền, còn có điếu thuốc mận đỏ này.
Thoạt trông chính là bà chủ không thiếu tiền.
Chính sách hiện giờ không còn là ai nghèo hơn ai nữa rồi.
Năm nay thật sự là một năm như vậy.
Hoàng Thúy Hoa ngẫm nghĩ lại, “Mặc kệ là như thế nào, ông cũng đã giành được công việc tốt này cho con trai cả nhà chúng ta, ngày mai kêu nó đi giám sát công việc.”
Mùa đông mấy người ở nhà nhàn rỗi đến sắp xì hơi.
Kiếm được một đồng đỡ một đồng.
“Bà đi nói với con cả đi, tôi đi phát loa một chút.” Đại đội trưởng để lại một câu này rồi ông ấy ra ngoài lần nữa.
Năm phút sau, toàn bộ mấy người thôn dân trong đại đội nhà họ Tần nghe được tiếng phát loa lần nữa.
“Các vị xã viên mời chú ý, nhà Tần Dã muốn sửa chữa nhà mới, cần công nhân trẻ tuổi mạnh khỏe lại có kinh nghiệm, mỗi ngày tám hào tiền không bao cơm, mời người có điều kiện phù hợp có ý định mau tới ghi danh…… Các vị xã viên mời chú ý……”
Đại đội trưởng đã tiến hành đợt phát đi thông báo thứ hai.
Các thôn dân đầu tiên khi nghe thấy nhà Tần Dã muốn sửa chữa nhà mới, bọn họ ngoài ghen ghét ra thì căn bản không muốn đi.
Tết nhất sắp tới rồi thì ai lại muốn đi chạm vào cái thứ xui xẻo kia chứ?
Nhưng mà khi nghe khúc sau rõ ràng là tám hào tiền một ngày…… Đám người bùng nổ.
Trời ơi, nhà Tần Dã có tiền như vậy sao? Thật sự có thể đưa ra tám hào tiền một ngày?
Phải biết rằng công nhân bình thường của xưởng trấn trên lương tháng cũng chỉ có 25 đồng, chỉ có những người làm lãnh đạo thì mới có mức lương là 30 đồng tiền đấy.
Còn đây họ làm việc trước cửa nhà, lại được tám hào tiền một ngày.
Kẻ xui xẻo gì chứ, đây tuyệt đối là quả trứng vàng!
Vậy còn chờ gì nữa?
Người có khả năng trong nhà, đều đồng loạt đi về hướng nhà văn hóa của đại đội, sợ đi chậm thì lại không đăng ký được.
“Trời ơi, tôi tức giận tới đau gan rồi.” Bà Vương nghe tiếng loa phát thanh, mức độ tức giận của bà ta trực tiếp tăng vọt.
“Mẹ, trước kia nên để con cưới Dung Yên đó mới phải.” Tần Phú Quý cũng tức giận tới đau gan, mắt cậu ta tràn ngập ghen tị và thù hận.
Không nói Dung Yên xinh đẹp, chỉ nói tới việc cô nhiều tiền như vậy thì anh ta cưới cũng đã có lời.
Tại sao hôm đó anh ta không xuống nước cứu cô chứ?
Nếu không, chuyện tốt này không phải đã rơi trên đầu anh ta rồi sao?
Bà Vương vừa nghe thấy mấy câu nói này của con trai thì trực tiếp vỗ vào gáy anh ta một cái.
“Con đang mơ cái gì vậy? Loại phụ nữ này sao con có thể cưới? Một người có cái mông vừa lép vừa nhỏ, vậy tuyệt đối sẽ không sinh được con trai, con cưới một người phụ nữ không sinh được con trai về làm gì? Còn tiêu sạch sẽ tiền, phụ nữ như vậy căn bản chính là đàn bà phá của, ai lấy phải người đó xui xẻo.”
Nhưng mà Tần Phú Quý lại không cho là như vậy, “Nhưng mà cô ấy có tiền! Lại còn đẹp…… Hơn nữa, phụ nữ cưới về không phải cần thuần phục một chút sao, đánh một trận không được, vậy lại đánh một trận. Lại không được thì lại đánh…… Đánh nhiều như vậy, còn không đánh ra người phụ nữ biết nghe lời sao?”
Điều này nghe có chút đáng sợ, nhưng mà bà Vương cảm thấy con trai nói rất có lý, bà ta dường như cũng quên mất bà ta cũng là một người phụ nữ.
“…… Không được, cô ta là loại người bạc mệnh, sẽ không sinh được con trai, nhà chúng ta không cần con dâu không sinh được con trai.”
Tần Phú Quý cũng cảm thấy sinh con trai là chuyện lớn, tuy là người vợ đầu của anh ta đã sinh cho anh ta được một đứa.
Nhưng ở đây là vùng quê, nhà ai lại ngại nhiều con trai chứ? Đương nhiên anh ta cũng không ngoại lệ.
“Mẹ, sáng sớm hôm nay anh cả đã đi rồi, hay là chúng ta sang bên nhà Tần Dã đi? Không phải Tần Dã muốn sửa nhà sao? Con là chú nó đương nhiên muốn đến xem giúp một chút.”
Như vậy, thứ tốt còn không phải sẽ đưa cho anh ta cầm sao?
Con trai út của bà Vương nói rất hay, “Được, mẹ thấy con nên đi xem một chút, bọn chúng tuổi còn trẻ biết cái gì? Kêu bọn chúng đưa tiền cho con quản lý, như vậy cũng sẽ không bị người ta lừa mất.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận