Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 74: Đâm Vào Tường

Tần Dư vẫn quật cường trừng mắt nhìn cậu ta, nếu có thể, Tần Dư muốn trực tiếp đóng sầm cửa lại trước mặt bọn họ.
“Nhãi ranh kêu gào cái gì? Còn bà nội, đây là bà nội gì? Nhà của chúng tôi không mời người khác tới làm tiền.” Dung Yên vẻ mặt đầy mỉa mai bước lên.
“Tránh ra, Tiểu Dư, sau này nhớ kỹ, loại người này đến cửa, trực tiếp đóng cửa thả chó là được. Đừng lộ mặt.”
Tần Dư:……
Nhà bọn họ lấy chó đâu ra?
Nhưng mà điều này không ảnh hưởng đến một kẻ phụ họa như cậu ấy gật đầu.
“Vâng.”
Điều này làm Tần Phú Quý tức điên, “Cô kêu ai là nhãi ranh đấy? Tôi là trưởng bối của cô…… Còn biết phép tắc không?”
“Ai trả lời thì là kẻ đó, hơn nữa, tôi gọi cậu thì sao? Còn trưởng bối? Ai trưởng bối, các người sao? Xứng sao? tôi khuyên các người nhanh rời khỏi đây, lúc này tâm trạng tôi còn tốt, nhưng chút nữa nếu tâm trạng tôi không tốt, như vậy các người đi ra ngoài hay là bò ra ngoài, vậy khó mà nói……”
“Cô……” Lần đầu tiên Tần Phú Quý thấy một cô dâu nhỏ mới cưới dám kiêu ngạo như vậy.
Ánh mắt Dung Yên có chút lạnh, “Đừng dùng tay chỉ tôi, người trước đây chỉ tôi như vậy, đã bị tôi biến thành tàn phế cấp độ ba.”
Tần Phú Quý tức muốn hộc máu, máu nóng bốc lên cao.
Con quỷ nhỏ này thật đúng là quá kiêu ngạo.
Anh ta không tin không trị được con quỷ nhỏ này.
Anh ta trực tiếp vung mạnh tay qua.
Ánh mắt Dung Yên trở nên lạnh lẽo, lúc này cô không đạp người, dù sao cũng không biết cô ra tay thế nào mà tay Tần Phú Quý cứ như vậy bị gãy.
Cổ tay trực tiếp buông thõng xuống.
Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết thê lương của Tần Phú Quý vang lên xé trời.
“A…… Tay của tôi……”
Bà Vương nhìn thấy con trai kêu thảm như vậy, bà ta định thần lại lập tức lo lắng, “Phú Quý, sao sao? Tay con sao?”
“Mẹ, con khốn này đánh gãy tay con…… Tay của con gãy rồi……” Tần Phú Quý đau cực kỳ, hiện giờ cậu ta hận không thể trực tiếp giết chết tiểu tiện nhân trước mắt này.
Bà Vương vừa nghe thấy tay con trai út bị bẻ gãy, vậy thì.
Bà ta “Gừ” một tiếng rồi lao về phía Dung Yên.
Đối với bà ta thì Dung Yên cũng không có tấm lòng kính già yêu trẻ gì.
Nhìn bà ta ra sức nhào tới, cô trực tiếp né sang bên cạnh, lực nhào tới của bà ta rất mạnh, gây ra va chạm mạnh, vì thế sau khi không có Dung Yên đứng chắn, bà ta không rút chân lại được mà đâm thẳng vào bức tường.
Bức tường vốn đã có chút đổ nát, bị bà ta đụng như vậy thì nó liền đổ sụp, còn trên đầu bà ta bị đâm thủng một lỗ máu tuôn đầy ra.
Cả người bà ta té xỉu xuống đất.
Hai vợ chồng Tần Phú Điền bị chuyện xảy ra bất thình lình làm cho choáng váng.
Ngay cả Tần Phú Quý đang kêu gào thảm thiết, khi nhìn thấy gương mặt đẫm máu của mẹ mình thì cũng ngừng la hét thảm thiết.
"Mẹ……" Anh ta gọi một tiếng, lại đánh thức hai vợ chồng Tần Phú Điền.
Hai vợ chồng Tần Phú Điền vội vàng tiến lên, "Mẹ, mẹ thế nào rồi……"
Vẻ mặt của Lưu Thải Diệp là vợ anh ta cũng đầy kinh hãi, "A, giết người……"
Tần Dư cũng bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi.
Cậu ấy đứng chắn trước người chị dâu theo bản năng, tiến vào trạng thái phòng ngự.
Dù sao nếu muốn đến bắt người thì phải bước qua cậu ấy rồi nói.
Động tác bảo vệ trong vô thức này của cậu ấy làm cho Dung Yên rất cảm động, cũng rất được an ủi.
Xem ra, mỗi ngày đều cho ăn uống cũng không phải vô ích.
Vỗ nhẹ lên bờ vai của cậu ấy một chút, "Không có việc gì, em tránh ra trước đi."
Tần Dư có chút không vui, thoạt nhìn người này……Mặt đầy máu, nếu như không chết, thì khẳng định cũng rất nghiêm trọng. Bọn họ chắc chắn sẽ muốn tống tiền nhà cậu ấy.
Mặc kệ là xảy ra chuyện hay là bị tống tiền thì cậu ấy cũng không muốn xảy ra.
Dung Yên nhìn thấy cậu ấy bất động, vì thế trực tiếp đẩy cậu ấy qua một bên.
Mà Tần Phú Quý ở bên cạnh quay đầu lại âm trầm trừng cô, "Con đàn bà nhà mày quá độc ác, màu đánh gãy tay tao thì cũng thôi đi, thế mà mày lại giết luôn mẹ tao……Tao muốn mày đền mạng cho mẹ tao……Tao muốn báo lên Cục Công an, đem con đàn bà độc ác này bắt đi……"
Con đàn bà này không phải lúc nào cũng rất thích báo án lên Cục Công an sao, vậy thì bây giờ gọi Công an bắt cô ta đi.
Vẻ mặt Tần Dư căng thẳng, đôi mắt càng thêm hung tợn trừng về phía Tần Phú Quý, giống như ánh mắt của một con sói con vậy.
Dung Yên cười lạnh một tiếng, "Tôi còn chưa đụng vào cọng tóc của bà ta……Thế mà lại dám bôi nhọ tôi. Được thôi! Vậy anh nhanh đi báo án đi, tôi cũng muốn tính rõ ràng với các người, như là chuyện bôi nhọ tôi, còn có chuyện bà ta đâm hư tường của nhà chúng tôi, để cho các người bồi thường tiền."
Tần Phú Quý không thể tin nổi mở to hai mắt, anh ta nghi ngờ lúc nãy lỗ tai mình vừa có vấn đề gì đó, nếu không làm sao có thể nghe được những lời nói như thế này?
"Mày muốn tụi tao bồi thường tiền?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận