Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 116: Thân Phận Của Phong Tri Ý

Chương 116: Thân Phận Của Phong Tri ÝChương 116: Thân Phận Của Phong Tri Ý
Đứa nhỏ này, vậy mà không có thừa dịp này vì bản thân mưu cầu một phần lợi ích, điều này làm cho ông không thể không tò mò.
"Chữa chứ al
Phong Tri Ý trả lời không cần suy nghĩ.
"Nếu cháu không muốn thì ngay từ đầu cháu sẽ nói luôn là cháu không biết chữa bệnh hoặc nói bệnh này của ông không có cách chữa rồi, nói vậy thì ông cũng sẽ không nghi ngờ gì cả."
Lão thủ trưởng gật đầu, đúng vậy, nếu nói không biết chữa hoặc không có cách chữa thì mới là bình thường.
Nhưng "Tại sao?”
Phong Tri Ý nhìn lướt qua công việc chất đống như núi trên bàn làm việc, mà có chút kính nể cùng xúc động nhìn lão thủ trưởng hơn sáu mươi tuổi lại còn mắc bệnh nan y:
"Có thể vì quốc gia và nhân dân mà cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, ông có lẽ là một người tốt."
"Cháu là một người khá ngây thơ, hy vọng rằng những người tốt có thể được bình an trong suốt cuộc đời của họ."
Lão thủ trưởng đối với lời khen ngợi này chỉ thản nhiên cười cười, tiếp theo lại hỏi:
"Vậy sau khi trị liệu kết thúc mà ông không tuân thủ ước định thì sao? Cháu vẫn nghĩ ông là một người tốt chứ?"
"Không tuân thủ thì không tuân thủ! Không phải là người tốt thì không phải thôi!"
Phong Tri Ý không sao cả nhún nhún vai, có ý bảo:
"Cháu cũng đánh không lại ông, còn có thể làm gì sao?"
"Ha ha hai"
Lão thủ trưởng vui vẻ cười ha ha:
"Vậy cháu không sợ sao? Cháu cứ công khai nói cho ông biết thân phận của cháu có vấn đề như thế, không sợ ông tố cáo cháu hay bắt cháu luôn sao?"
'Sợ chứ al
Tuy rằng ngoài miệng nói sợ, nhưng sắc mặt và cử chỉ của Phong Tri Ý không có một chút sợ hãi nào:
"Nhưng nếu cháu đã xuất hiện ở chỗ này rồi, vấn đề thân phận của cháu dù bây giờ cháu không nói, thì sau này ông cũng sẽ tra được. Hoặc có lẽ là ông đã biết rồi."
Lão thủ trưởng tán thưởng gật đầu:
"Cháu còn rất thông minh!"
"Nếu thông minh đã không bị ông bắt tới rôi, à không phải, là mời."
Phong Tri Ý ảo não bĩu môi:
"Biết thế này đã không thèm tốt bụng cứu người rồi."
Không, thật ra khả năng bị tốt cáo Phong Tri Ý đã đoán được từ lâu rồi.
Cho dù hậu quả có nghiêm trọng hơn thì lúc ấy cô vẫn sẽ cứu đội trưởng Vương. Đó là nguyên tắc của riêng cô. Dù sao mặc kệ là hậu quả gì thì cô cũng có thể gánh được.
Lão thủ trưởng cười không ngứt:
"Vậy xem ra, thân phận của cháu chắc là không có vấn đề gì lớn”"
Nếu không, làm sao có thể không sợ hãi như vậy được.
"Có vấn đề hay không không phải cháu nói là được!"
Phong Tri Ý có ý nói thân phận hiện tại của cô có vấn đề hay không, cô thật sự không biết.
Nhưng nhất định không ổn, bằng không, ông nội của nguyên thân cũng sẽ không bỏ mặc cô ấy, để cô ấy bị người ta tùy ý bắt vê nông thôn chịu khổ.
Hơn nữa, chỉ riêng chuyện "cứu người" mà nói, phạm vi tứ cựu rộng như vậy, mơ hồ như vậy, nếu có người mượn đề tài phát huy, vậy không có vấn đề cũng sẽ biến thành có vấn đề.
"Ông thấy cháu không hề sợ hãi!"
Lão thủ trưởng thật sự tò mò, một cô bé như vậy lấy đâu ra khí thế trấn định thong dong như vậy? Thực sự không hề sợ hãi.
"Sợ cái gì ạ?"
Phong Tri Ý giang hai tay, sắc mặt thản nhiên:
"Tồi tệ nhất cũng chỉ là một cái chết."
Sắc mặt Lão thủ trưởng trâm xuống:
"Đứa trẻ này, tuổi còn nhỏ mà nói lung tung cái gì chết với không chết?! Ông còn không đến mức vô duyên vô cớ ra tay hãm hại một đứa trẻ, cháu nghĩ ông thành loại người xấu xa vô sỉ gì vậy?"
Phong Tri Ý vội vàng bật cười xua tay:
"Không phải vì ông đâu ạ, là chính cháu vốn không còn mấy năm để sống."
Lão thủ trưởng ngẩn ra, nhíu mày:
"Có ý gì?"
Đối phương nếu không tra ra nguyên nhân cô không hề sợ hãi, sợ là sẽ không bỏ qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận