Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 119: Cô Cao Hơn Chut Rồi

Chương 119: Cô Cao Hơn Chut RồiChương 119: Cô Cao Hơn Chut Rồi
Đúng lúc sắp trưa rồi.
Chàng trai nhìn nắm bàn tay nắm lấy mình trắng như ngọc, cùng bàn tay vừa đen vừa gầy của mình tạo nên màu đen trắng tương phản cực mạnh, anh rút tay lại theo bản năng, và thật cẩn thận dừng lại.
Anh giương mắt nhìn người đi trước mắt, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên một chút:
"Hình như cô cao hơn một chút rồi."
"Thật sao?”
Phong Tri Ý kinh ngạc quay đầu lại, sau khi cô tới đây, được ở một mình một gian phòng, có rất nhiều không gian riêng tư tự do, dường như không có việc gì là cô đều ở trong không gian chữa trị thân thể.
Cho nên, bên ngoài mới qua hơn một tháng, cô lại qua gân một năm, thân thể đều đã dưỡng tốt, tiếp tục phát triển là bình thường.
Thế nhưng, đứng qua so sánh với anh, Phong Tri Ý nhất thời ủ rũ:
"Đâu có, vẫn không tới bả vai anh mà."
Chàng trai mím môi cười khẽ:
"Bởi vì tôi cũng lớn lên."
Bây giờ anh ấy mới mười bảy tuổi, đang là thời kỳ phát triển.
Hơn nữa, những đồ ăn cô đưa cho anh dường như vô cùng tốt, với thế mạnh gân đây của anh, anh đoan có lẽ anh còn cao hơn so với kiếp trước.
Phong Tri Ý ngẩng đầu nhìn vóc dáng gầy gò cao lớn của anh, cái này ít nhất một mét tám rồi chứ?
"Anh còn muốn cao hơn sao? Cao như vậy để làm gì chứ?"
Đôi mắt đen như nước của chàng trai, nhẹ nhàng dịu dàng hiện ra ý cười trong trẻo:
"Làm sao cô biết trước kia cô không tới bả vai của tôi?"
Phong Tri Ý cười khi khi:
"Tôi lén so sánh đó."
Người lùn đều quan tâm đến chiều cao.
Chàng trai nhẹ nhàng mím môi cười khẽ:
"Cô vẫn còn có thể cao thêm nữa mà."
"Tôi biết."
Phong Tri Ý bảo anh đi theo cô tiếp tục đi vào trong nhà hàng:
"Gần đây buổi tối tôi ngủ chân và đầu gối đều thỉnh thoảng đau một chút, còn ăn nhiều cơm, một ngày ít nhất ăn sáu bữa còn cảm thấy đói."
Hơn nữa mỗi bữa còn ăn không ít, người làm với đầu bếp nhà thủ trưởng đều trợn to hai mắt, còn thủ trưởng thì nhìn mà cười ha hả.
May mà cô có không gian ăn uống bổ sung, bằng không dinh dưỡng cũng không theo kịp.
Chàng trai tiếc nuối nhìn bàn tay vừa rồi bởi vì cao hơn mà buông ra, bước chân nhẹ nhàng đi theo cô vao nha hang:
"Đó là bởi vì thân thể cao lên, xương cốt đang phát triển, đang hấp thu, cô ăn nhiều một chút."
"Ừ, tôi biết."
Phong Tri Ý chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh:
"Anh tìm một chỗ ngồi xuống đi, tôi đi mua cơm."
Chàng trai không đi, mà nhắm mắt đi theo cô, yên lặng nhẹ nhàng giúp cô bưng đồ ăn đã mua xong, cũng không tranh trả tiền.
Phong Tri Ý thích điểm này của chàng trai này, cho anh cái gì anh cũng sẽ không khách sáo đẩy tới đẩy lui.
Cô rất ghét kiểu khách sáo đó, lề mà lề me, không dứt khoát chút nào.
Hai người mua một đống đồ ăn ngon, cố ý tìm một vị trí góc ít người roi ngồi xuống.
Vừa ăn cơm, Phong Tri Ý vừa nhỏ giọng kể cho chàng trai nghe bí mật cô bị mời đến chữa bệnh cho thủ trưởng, cho anh đỡ lo lắng.
Thiếu niên nhìn nàng dùng từ không rõ ràng, anh giữ ý không hỏi thăm nhiều thân phận đối phương cùng với tin tức bệnh gì, chỉ quan tâm hỏi:
"Vậy cô có bị làm khó không?”
Phong Tri Ý khẽ cười cười:
"Không có."
Nhưng lúc mới nhìn thấy thủ trưởng, nếu là nguyên thân, có lẽ cô ấy sẽ không trả lời được vấn đề nào. Như vậy chưa nói đến chuyện mất mạng thì chí ít cũng sẽ không được tự do.
Đừng thấy lão thủ trưởng đối với cô hòa ái dễ gần, ông ấy là một lão tướng quân trải qua sung đạn và máu tanh, sẽ thật sự hiền lành vô hại sao?
Nếu cô có nửa điểm uy hiếp đến lợi ích quốc gia, ông ấy sẽ ra tay với cô tuyệt đối không chút lưu tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận