Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 125: Xử Trí Nhà Họ Trân

Chương 125: Xử Trí Nhà Họ TrânChương 125: Xử Trí Nhà Họ Trân
Lão thủ trưởng hừ lạnh một tiếng vô cùng khó chịu:
"Con bé thân mang bệnh yếu ớt đến thế còn phải xuống ruộng làm việc mỗi ngày! Cậu ta là một người đàn ông khỏe mạnh, đến trang trại làm việc thì làm sao? Có gì mà cần tôi phải chăm sóc chứ?"
Sĩ quan rắn rỏi lập tức hiểu ý của lão thủ trưởng:
"Vâng, tôi đã hiểu ạ."
Anh ta lại hỏi tiếp:
"Vậy nhà họ Trần thì nên xử trí như thế nào ạ?"
Lão thủ trưởng sửng sốt:
"Nhà họ Trần nào?"
Sĩ quan rắn rỏi giải thích:
"Chính là nhà nuốt tài sản của cô bé, còn đẩy cô ấy đi ra thay thế con mình xuống nông thôn chen chúc làm thanh niên trí thức đó ạ."
Lão thủ trưởng trầm ngâm một chút:
"Cái này cậu xem mà làm, không cần quá mức, chỉ cần giúp con bé đòi lại công bằng là được, đừng để người ta tìm ra dấu vết gì."
"Bây giờ tình hình hỗn loạn, đừng để người ta nắm bắt được nhược điểm."
"Vâng, tôi hiểu ạ."
Lão thủ trưởng nghĩ đến cái gì lại dặn dò thêm:
"Lấy hộ khẩu của con bé ở nhà họ Trần chuyển về dưới danh nghĩa của tôi đi, dù sao tôi cũng không có cháu gái."
"Tránh cho ngày nào đó con bé không thể ở lại nông thôn thì có thể tiếp nhận về đây luôn."
"Vâng.....
Phong Tri Ý nghe đến đó, trong lòng phức tạp, không ngờ ông cụ này đối với mình vẫn có vài phần thật lòng.
Nhớ lúc trước lúc mới gặp mặt, ông ấy như hổ mặt cười tìm mọi cách thăm dò mình, từng câu từng chữ đều trí mạng!
Chẳng lẽ, là do thấy mạng mình còn không bao lâu sao?
Tiếp theo nghe bọn họ tán gẫu một ít chuyện trong quân đội, Phong Tri Ý không nghe lén nữa mà chạy vào không gian tìm đồ ăn.
Sáng sớm hôm sau, chàng trai nghe được tiếng gõ cửa, lúc mở cửa nhà thì thấy Phong Tri Ý giơ bữa sáng lên lắc lư, ở trong ánh sáng buổi sớm cười như hoa huệ nở rộ, trong sáng mà mềm mại.
"Chào buổi sáng."
Chàng trai đột nhiên cảm thấy, mỗi ngày vừa mở mắt ra có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng này, hình như là một chuyện rất tốt đẹp, tốt đẹp đến mức làm cho anh mỉm cười từ trong trái tim.
"Chào buổi sáng." "Bữa sáng này."
Phong Tri Ý lắc lu đồ ăn trong tay:
“Tôi làm sữa đậu nành và bánh bao nhân thịt, ăn không?”
"Cô làm sao?"
Chàng trai nghiêng người cho cô tiến vào, sau đó đóng cửa lại, xoay người tiếp nhận đồ đạc, dẫn cô đi vào trong nhà.
"Sao nhà thủ trưởng còn cần cô làm bữa sáng vậy?"
"Không phải, nhà thủ trưởng ăn thanh đạm, tôi sợ anh ăn không quen, nên cố ý làm."
Phong Tri Ý không nói, thật ra là lão thủ trưởng nói sáng sớm không nên ăn đồ có khẩu vị quá nặng.
Nhưng lúc nào cũng ăn cháo ăn canh gì đó, cô luôn cảm thấy ăn không đủ no.
Nghĩ đến tuổi tác của chàng trai và thân thể hiện tại của cô không chênh lệch bao nhiêu, đều cần dinh dưỡng cùng lượng thức ăn không khác nhau lắm, cho nên cô mới lấy đồ ăn từ trong không gian cho anh ăn.
Chàng trai coi như là cô cố tình làm cho mình, mặt mày tỏa sáng:
"Tôi cũng có nấu chút cháo."
Lúc Phong Tri Ý vào phòng, quả nhiên ngửi thấy mùi cháo:
"Sao anh lại nấu nướng? Phiến phức lắm."
Anh chỉ ở hơn hai tháng mà thôi, nấu ăn chẳng phải là cần mua củi gạo dầu muối, nồi niêu xoong chảo sao?
"Không phiền."
Chàng trai đi vào phòng bếp bưng cháo đã nấu ra:
"Nồi và bếp nhà này có sẵn, qua nhà hàng xóm mua than mượn lửa là được, hộp cơm và lương thực tôi đều mang theo."
Phong Tri Ý lúc này mới nhớ tới người thời đại này ra khỏi nhà đều mang theo lương thực cùng hộp cơm, bình trà:
"Vậy anh cũng không thể ăn cháo mãi được!"
Nói xong, cố lấy bữa sáng phong phú mà mình mang đến bày ra:
"Mau đến ăn đi, lát nữa tôi dẫn anh đi mua đồ."
Chàng trai ngước mắt nhìn cô, rũ mắt múc cháo:
"Được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận