Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 136: Sao Mà Phải Đuổi Cùng Giết Tận

Chương 136: Sao Mà Phải Đuổi Cùng Giết TậnChương 136: Sao Mà Phải Đuổi Cùng Giết Tận
"Giờ cô ta đã thảm đến không thể thảm hơn rồi, cô có thể hào phóng hiên lành một chút được không? Sao mà phải đuổi cùng giết tận như thế chứ?"
Phong Tri Ý lạnh lùng nhìn thẳng vào ông ta:
"Đại đội trưởng, chưa chịu nỗi khổ của người khác, đừng khuyên người ta phải sống thiện."
"Người bị tội, chịu khổ là tôi, không có ai có tư cách hào phóng thay tôi, khuyên tôi lương thiện được đâu."
Đại đội trưởng bị lời nói không chút khách sáo này nói cho sắc mặt lập tức trở nên vặn vẹo, khó coi.
Nhưng nhớ trước đó người Cục Thẩm tra dùng đủ mọi cách dặn ông ta, thanh niên trí thức Trần này là người cấp trên coi trọng, phải chăm sóc cho tốt, đừng để cô xảy ra sơ suất gì.
Ông ta lại lập tức siết nắm đấm, kiềm chế không nổi giận:
"Được rồi, nếu cô vẫn kiên quyết thì mai đến chỗ tôi làm theo thủ tục."
Nói xong, ông ta quay người, khó nén khỏi bực tức, nện bước đi thật nhanh.
AI không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở:
"Chủ nhân, rồng mạnh không áp được rắn độc đâu, cô không cho đại đội trưởng thể diện như thế, hình như không tốt cho lắm?"
Phong Tri Ý hờ hững xách đống đồ này đi tiếp về cửa thôn:
"Tôi cho ông ta thể diện ông ta cũng không buồn liếc mắt nhìn tôi lấy một cái, cũng chỉ càng làm cho ông ta cảm thấy tôi dễ bắt nạt, dễ quản, dễ bắt bí."
"Về sau có việc gì cũng sẽ càng không tôn trọng tôi, thậm chí bỏ qua tôi, quyết định thay tôi thôi."
"Nói cũng phải."
AI không lo chủ nhân mình sẽ bị thiệt:
"Vậy rốt cuộc là ai đang lợi dụng chuyện của Hạ Mai kiếm chuyện? Nhìn mục đích và hậu quả mà nói thì hình như chỉ có nhân vật phản diện là có động cơ này?”
Phong Tri Ý hơi nhíu mày, thực ra vừa rồi sau khi Chu Mạn Mạn nói trong thôn có nhiều người bị rắn cắn bại liệt, phản ứng đầu tiên của cô chính là chàng trai trong thôn trả thù.
Nhưng mà:
"Trước đó tôi đã cố tình hỏi lại Chu Mạn Mạn, lúc nạn rắn xảy ra, chàng trai kia... không phải, nửa tháng trước Mạnh Tây Châu lên tỉnh, ở cùng một chỗ với tôi."
AI có chút do dự:
"Chuyện thế này, không cần người ở đây vẫn làm được mà."
Phong Tri Ý đương nhiên biết nếu chuyện này sắp xếp xong xuôi trước đó, đương nhiên có thể làm được, nhưng:
"Anh ấy là một cô nhi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, từ nhỏ bị ức hiếp mà lớn lên, chắc không có năng lực này đâu nhỉ?"
"Trong sách, anh ta là một cô nhi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm sau vẫn diệt hết cả đại đội Mộng Trang đấy thôi!"
AI lạnh lùng nhắc Phong Tri Ý đừng tự lừa mình dối người:
"Chủ nhân, cô đừng bao che khuyết điểm nữa."
Phong Tri Ý không phản bác lại được:
Trong lúc nói chuyện, Phong Tri Ý đã ra tới cửa thôn, đang lúc cầm đồ đến chỗ đốt rác, có người đang hóng gió dưới gốc cây đa to thấy vậy vội hỏi:
"Thanh niên trí thức Trần, cô muốn vứt đồ trong tay đi à?!"
Phong Tri Ý quay người, gật đầu với họ:
"Đúng vậy, sao thế?"
Mấy dì mấy thím nghe thế lập tức chen chúc lại bao vây xung quanh cô.
"Ôi, cái áo khoác ngắn này vẫn còn tốt mà? Rách một tí, mà vá vào vẫn mặc được!"
"Chăn ga này vẫn còn tốt, giặt lại chút vẫn dùng được!"
"Kem đánh răng này vẫn còn mà? Dính một ít bùn thôi, sao đã vứt đi rồi? Lãng phí quái"
"Thanh niên trí thức Trần này, cô vứt thì cho tôi đi?"
"Đúng đúng đúng! Cái này cũng cho tôi đi!"...
Lúc này, bác Bành đúng lúc đi qua, thấy Phong Tri Ý chân tay luống cuống bị các bà tím vây quanh thì cũng rẽ lại đây, bà ta xô đám người ra, vọt tới bên cạnh chắn trước người Phong Tri Ý như thể bảo vệ đứa nhỏ, giơ tay đẩy hết người trước mặt ra:
"Làm gì?! Làm gì đấy?! Ăn cướp al
"Ai ăn cướp!"
Một thím vội ôm lấy đồ vào lòng:
Bạn cần đăng nhập để bình luận