Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 142: Tô Vọng Đình Ngu Ngốc

Chương 142: Tô Vọng Đình Ngu NgốcChương 142: Tô Vọng Đình Ngu Ngốc
"Tôi nghĩ, nghĩ cô chỉ khiêm tốn mà thôi. Dù sao trước đó đội trưởng Vương thực sự đã được cô cứu sống rồi còn gì?"
"Khiêm tốn?"
Phong Tri Ý trào phúng cười lạnh:
"Dù tôi khiêm tốn thì anh hiểu được y thuật của tôi mấy phần? Cứ tùy tiện đề cử tôi chữa trị cho bệnh nhân mà ngay cả những bác sĩ thực sự khác đều bó tay chịu trói? Anh có ý đồ gì?"
Tô Vọng Đình nghe mà kinh hãi, vội giải thích:
"Tôi không biết cô được cử đi chữa căn bệnh mà người khác vốn không chữa được! Tôi chỉ nghĩ là dùng đông y điều dưỡng sức khỏe. Sao tôi có thể có tâm địa xấu xa, có thể hại cô được chứ?!"
"Anh hoàn toàn không biết gì về y thuật của tôi, cũng không biết bệnh của đối phương là gì."
Phong Tri Ý cảm thấy mạch não của người đàn ông này ngu xuẩn đến mức không thể tưởng tượng nổi:
"Vậy mà anh còn liều lĩnh đề cử tôi? Không quan tâm tôi sống chết thế nào sao?"
“Tôi không co
Tô Vọng Đình cảm thấy cô nói chuyện quá đáng quá rồi:
"Tôi chỉ cảm thấy y thuật của cô rất thần kỳ, chỉ muốn cô thử một lần, coi như không thể chữa được thì cũng không sao cả, cũng không đến mức hại người."
"Không sao cả?"
Phong Tri Ý cười khẩy:
"Anh đừng quên, tôi bị đưa đến đó với tư cách là "tội phạm". Nếu không có pháp luật, anh đoán thử xem tôi có bị giận cá chém thớt không? Hay là bị lấy ra làm công tích?"
Chính sách bây giờ quá hỗn loạn, thân phận của cô lại chính là một quả bom hẹn giờ.
May mắn thay, lão thủ trưởng nằm ở phe trung lập, nếu bây giờ gặp phải phe cấp tiến hơn thì sao?
Nếu cứu được, cô nhất định sẽ bị giam cầm và lợi dụng.
Nếu không cứu được, thân phận của cô sẽ bị lấy làm tấm gương điển hình, thậm chí còn làm liên lụy đến người ông nội không biết sống chết, không rõ tình hình của nguyên thân.
"Không, cũng không nghiêm trọng đến thế mà phải không?”
Tô Vọng Đình bị cô nói đến mức hơi chột dạ:
"Cô cũng không liên lụy đến lợi ích của ai, không có ai chú ý rêu rao cô đâu."
Được rồi, anh ta không biết thân phận, lai lịch của nguyên thân, Phong Tri Ý cũng không so đo chuyện này, nhưng mà:
"Vậy trước đó anh có hỏi ý tôi không? Ngày đó chúng ta đang ăn ở nhà họ Vương, tôi bày tỏ rõ ràng là mình không biết hành nghề y chứ đừng nói gì đến là khám bệnh, sao anh lại cứ nhất quyết bắt tôi bước lên con đường này?”
"Tôi, tôi chỉ là muốn giúp cô thôi!"
Tô Vọng Đình cảm thấy hơi khó hiểu, "Nếu cô được quân đội để mắt đến, hoặc chữa được cho nhân vật lớn nào, không phải chuyện báo cáo kia của cô dễ giải quyết rôi sao? Thậm chí còn có thể..."
"Thậm chí có thể nhân họa đắc phúc, một bước lên mây xanh?"
Phong Tri Ý cười mỉa cướp lời anh ta.
Vẻ mặt Tô Vọng Đình tự dưng trở nên ngượng ngùng:
"Tôi, tôi cũng là vì tốt cho cô thôi."
"Vì tốt cho tôi?"
Phong Tri Ý cười nhạo một tiếng:
"Tôi cần chắc? Tôi thích thế này đấy có được không? Anh đã được tôi đồng ý chưa? Đã làm rõ mức độ mạo hiểm trong đó chưa?"
"Anh chẳng biết gì cả, ngay cả tôn trọng cơ bản nhất cũng không cho tôi, không ngờ còn dám dõng dạc nói là vì tốt cho tôi?"
Tô Vọng Đình ngẩn người:
"Đây không phải là chuyện đương nhiên à? Chẳng lẽ cô không muốn được điều chuyển về thành phố? Chẳng lẽ cô muốn làm một người phụ nữ nông dân chân đất ở nông thôn cả đời?"
"Tại sao lại không?”
Phong Tri Ý nhướng mày nhìn anh ta:
"Trang Tử không phải là cá làm sao biết được niềm vui của cá?"
Tô Vọng Đình cảm thấy khó tin:
"Sao có thể?!"
"Sao lại không thể?"
Phong Tri Ý khinh thường cười khẩy:
"Đừng tự cho mình là đúng, cũng đừng áp đặt suy nghĩ hay dư luận lên tôi.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận