Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 144: Ngu Xuan

Chuong 144: Ngu XuanChuong 144: Ngu Xuan
"Quả thật, việc cố tình phớt lờ mong muốn và sự phản kháng của cô là do tôi ích kỷ, là tôi không đúng, là tôi khăng khăng muốn vậy, do tôi tự cho là đúng, rất xin lỗi!"
Sự lạnh lùng trong mắt Phong Tri Ý nhạt bớt một chút:
"Tôi biết."
"Bằng không anh tùy tiện làm bậy muốn thao túng cuộc sống của tôi, anh nghĩ là mình còn đứng đây nói chuyện với tôi được à?”
Thế nhưng nhìn dạng vẻ này của Tô Vọng Đình, thì ngay cả việc bản thân bị ai lợi dụng cũng không biết.
Phong Tri Ý cũng không muốn tốn thời gian nói chuyện với anh ta, cô xách sọt lên đi lướt qua rồi lạnh nhạt để lại một câu cảnh cáo cùng nhắc nhở:
"Sau này tránh xa tôi ra, ngu xuẩn!"
Màn đêm buông xuống, gió thu phiêu phiêu, Tô Vọng Đình xấu hổ đứng tại chỗ không dám quay đầu lại, cả người đều uể oải khó chịu vô cùng.
Một lúc lâu sau, cho đến khi màn đêm bao phủ bốn phía thì anh ta mới dám vòng qua nhà bác Bành, đi về phía nhà họ Triệu.
Bây giờ anh ta đã hoàn toàn không còn mặt mũi để xuất hiện trước mặt Phong Tri Ý nữa, bây giờ cô ấy chắc chắn sẽ cảm thấy bản thân anh ta hèn mọn, ích kỷ lại còn đáng ghét nữa?
Sao có thể xảy ra chuyện này được?
Tô Vọng Đình ảo não uể oải đồng thời còn cảm thấy có hơi tủi thân.
Anh ta thật sự không có ý muốn lợi dụng cô nhưng quả thật anh ta đã làm ra hành động lợi dụng cô.
Tại sao lúc trước mình lại bị ám ảnh một lòng muốn tìm cơ hội tiến thân cho cô ấy vậy?
Tại sao không hỏi ý kiến của cô ấy trước? Nếu không cũng sẽ không khéo quá hóa vụng như vậy.
Tô Vọng Đình tỉnh táo lại một lần nữa, ban đầu lúc mình biết cô ấy bị tố cáo thì mình đã nghĩ như thế nào?
Hình như mình muốn chạy đến thị trấn bảo lãnh cho cô ấy ngay lập tức.
Mặc dù một số cuốn sách y học cổ đại của y học Cổ truyền Trung Quốc được định nghĩa là tứ cựu thì dường như ranh giới y học Trung Quốc rất mơ hồ.
Cô ấy dùng kim châm khử độc cứu người, trừ phi là có người ác ý gây khó hoặc là muốn lấy cô ấy làm lá chắn, nếu không hoàn toàn không có khả năng định là tứ cựu.
Cho nên, nếu lúc trước mình chạy tới nói một câu thì người của cục thẩm tra thị trấn vẫn sẽ nể mặt mình.
Nếu không thì mình cũng có thể bảo gia đình gọi điện thoại vê bên này.
Nhưng sau đó tại sao đang yên đang lành mình lại thay đổi ý định nhỉ?
Tô Vọng Đình cẩn thận nhớ lại.
Đúng rồi! Là Triệu Học Binh!
Chính Triệu Học Binh đã nói y thuật thân kỳ của cô ấy không nên bị chôn vùi ở vùng quê nghèo hẻo lánh này, nên phục vụ quốc gia, phục vụ quân đội.
Hơn nữa anh ta cũng nói thân phận bây giờ của cô ấy quá thấp, không thể vào được cửa nhà mình, đây là một cơ hội rất tốt để đề thăng thân phận của cô ấy.
Cũng chính là Triệu Học Binh nói nếu mình giới thiệu giúp cô ấy rồi mở đường tương lai thì cô ấy chắc chắn rất có thể cảm ơn mà yêu với mình.
Triệu Học Binh cũng nói sau này cô ấy làm quân y, cũng sẽ ở cùng mình trong bộ đội, có thể thuận lợi hơn để ở bên nhau.
Lúc ấy mình cảm thấy từng câu từng chữ rất hợp lý, rất tinh tế, cho nên mới vội vàng đề cử cô ấy vào trong bộ đội.
Mình bị cám dỗ bởi sự suôn sẻ có thể thuận lợi ở bên nhau làm cho đầu óc ngu muội, không nghĩ nhiều đến khó khăn khác.
Từ đó xem nhẹ tình thế bây giờ nguy hiểm và hỗn loạn thế nào, cũng không để tâm đến mong muốn của cô ấy nên từ lòng tốt mới thành lợi dụng.
Còn Triệu Học Binh thì sao? Anh ta cố ý hay vô tình?
Nên biết, lúc trước mình và Triệu Học Binh hết lòng cùng nhau đi tiến cử y thuật của cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận